Lén Lút Sau Lưng

Chương 3-2: Giúp việc (2) H

Bé da^ʍ lẳиɠ ɭơ ướt đẫm, công nhịn không được bú √υ' liếʍ l ồn da^ʍ

Nói thật thì đây là thứ mà hắn không thể cảm nhận được trên cơ thể vợ, tuy rằng hai người đều là người song tính, nhưng Trân Linh thiên về nam tính hơn một ít, bộ ngực chỉ hơi nhô lên một chút, còn Tô Lan Nhi… người chỉ cao tới ngực hắn, khuôn mặt chưa hết vẻ trẻ con và đôi mắt nai to tròn, hiển nhiên càng thiên về nữ tính hơn.

“Thật xin lỗi, ông chủ… Em đứng dậy ngay ạ!” Tô Lan Nhi khóc không ra nước mắt, chuyện ngoài ý muốn này còn chưa xong, chuyện khác lại tới, cậu ngày thường không có như vậy mà, đều do cái vòi hoa sen kia, sao đột nhiên lại hỏng vậy chứ, huhu… ông chủ chắc chắn sẽ cảm thấy cậu rất vô dụng.

Tô Lan Nhi vẻ mặt buồn bã, ngay lúc cậu ưỡn thẳng lưng, một bàn tay to đột nhiên chặn ngang kéo cậu đè lại lên trên người đàn ông.

“Ông… ông chủ?” Tô Lan Nhi không hiểu hành động đột nhiên của ông chủ là có ý gì, muốn cúi đầu hỏi, nhưng tiếc là mặt ông chủ đã bị cặρ √υ' bự của cậu đè lên, cậu không thể nhìn được bất cứ biểu cảm gì.

“Em không mặc áo ngực?”

“…A? Này… Cái này……”

Đầu óc Tô Lan Nhi trống rỗng, ông chủ… đang nói… áo ngực?

Lúc này cậu vẫn chưa phát hiện bộ hầu gái trên người đã bị nước xối ướt trở nên trong suốt dán chặt trên người. Mà dáng người lả lướt quyến rũ của cậu đã sớm bại lộ trước mặt người đàn ông.

“Tiểu Tô, em đang câu dẫn tôi phải không? Hả?”

“Không… không phải, em không có câu dẫn ông chủ… áo ngực… thật ra… em… em không…” Tô Lan Nhi lập tức hoảng sợ, cậu không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì nhà nghèo, thật ra trước đây cậu chưa bao giờ mua áo ngực, ngày thường đều dùng băng vải quấn chặt lại. Vì hôm nay cậu ra nhiều mồ hôi, nên ăn xong cơm chiều cậu liền đi tắm rửa, không để ý liền quên quấn băng vào.

“Phải không… vậy núʍ ѵú này… sao lại cương lên?”

Người đàn ông nói xong liền kéo Tô Lan Nhi lên, duỗi hai tay nhanh chóng nắm lấy hai núʍ ѵú đã cương cứng, cách quần áo ướt đẫm chậm rãi ngắt nhéo.

“A!”

Tô Lan Nhi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cơ thể liền mềm nhũn, nhịn không được ngẩng đầu rêи ɾỉ, nhưng lý trí cậu vẫn còn, cả người run rẩy nói với người đàn ông: “Ông… ông chủ… không được đâu… A a…” Cậu bắt lấy cánh tay người đàn ông muốn ngăn chúng tiếp tục chà đạp núʍ ѵú mẫn cảm của cậu, đáng tiếc không có chút tác dụng nào, cậu căn bản không thể lay động được thái độ cứng rắn của người đàn ông.

Quách Thỉ hung hăng ngắt nhéo núʍ ѵú Tô Lan Nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ ngày càng đỏ bừng lên, không biết sao lại lộ ra vẻ mị hoặc hấp dẫn, nhất là cơ thể nhỏ nhắn lanh lợi còn rất đầy đặn quyến rũ, hắn thừa nhận, hắn không nhịn được!

Từ sau khi Trân Linh bị bệnh, hắn đã lâu không có phát tiết, vốn dĩ hắn chính là một người có ham muốn cực kỳ cao, trước kia mỗi lần c hịch Trân Linh đều khiến người phải ngất xỉu. Mà sau khi Trân Linh hôn mê, hắn cũng chỉ đành từ bỏ, trên thực tế thì hắn chưa từng có một lần nào được làm đến thỏa mãn. Chỉ bởi vì Trân Linh là người hắn yêu, dựa vào ý nghĩ này mà hắn nhẫn nhịn cho đến bây giờ.

Nhưng hiện tại hắn nhịn không nổi, cũng không muốn nhịn nữa!

Yêu vợ thì sao, hắn dù sao cũng là một người đàn ông. Hắn cảm thấy hắn có thể nhẫn nhịn lâu như vậy đã không làm vợ hắn thất vọng rồi, chỉ cần Trân Linh không biết không phải được rồi à? Hắn vì sao phải ức chế bản thân?

Quách Thỉ cuối cùng nghĩ thông, hắn kéo lấy mảnh vải trước ngực Tô Lan Nhi, tay hắn vòng qua sau lưng ấn một cái, cặρ √υ' bự lại lần nữa kề sát mặt hắn, có lẽ vì nặng quá mà rũ xuống nên trông càng lớn hơn. Quách Thỉ không chút do dự há miệng ngậm lấy một bên núʍ ѵú, mạnh mẽ mυ'ŧ liếʍ như muốn hút được sữa từ bên trong ra.

“Aa a… ông chủ… không được… vợ ngài sẽ… Ahh aaa… rất buồn…”

“Ưhmm… núʍ ѵú thật mềm… Aaa ahh… bé cưng đừng sợ… em không nói tôi không nói… vợ của tôi sẽ không biết được… Ưmm ưmm… Ăn ngon quá… nếu có sữa nữa thì càng tốt… Ưhmm ưmm…”

“Đừng mà… Ahh aa… ông chủ… Lan Nhi khó chịu… A a…”

Tô Lan Nhi nhân lúc lý trí vẫn còn, cố gắng giãy giụa, nhưng người đàn ông gắt gao ôm lấy eo cậu, còn đem váy cậu kéo xuống, bàn tay to dùng sức xoa nắn trên mông cậu.

“Ahh aa… mông thật lớn… vừa mềm vừa vểnh… Ưmm ưmm… không ngờ dáng người em nhỏ như vậy, mà phát dục lại rất tốt… Ahh aaa… không phải nói trong nhà khó khăn à, sao lại có vυ' bự mông lớn như thế này? Ưhmm? Lấy chiều cao đổi à?”

“Ahhh… Aaa aa… Em không biết… từ nhỏ Lan Nhi đã như vậy… ông chủ… đừng xoa nắn mông Lan Nhi nữa… Ưhmm aaa… Lan Nhi chịu không nổi…”

Quách Thỉ mυ'ŧ đủ một bên núʍ ѵú lại mυ'ŧ sang một bên khác, sau đó dứt khoát lè lưỡi đưa đẩy lắc lư, liếʍ láp qua lại hai núʍ ѵú như vậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cậu rên rĩ dâʍ đãиɠ.

“Thế nào… Ahh aaa… Núʍ ѵú có sướиɠ không… Bé đĩ… sướиɠ không hả…”

“A a a… ông chủ… Lan Nhi cảm thấy rất kỳ lạ… cơ thể nóng quá… núʍ ѵú thật thoải mái… A a a…”

Tô Lan Nhi cuối cùng không giãy giụa nữa, giờ phút này cậu đã bị du͙© vọиɠ khống chế hoàn toàn, thân thể run rẩy không ngừng, giống như có cái gì đó muốn thoát ra ngoài.

Quách Thỉ vẫn liên tục liếʍ mυ'ŧ hai núʍ ѵú, tay đang xoa mông vểnh chậm rãi di chuyển đến giữa đùi, tìm được lỗ đ ít xong liền nhẹ nhàng ấn vào, bé trai liền hét lên, cảm giác được từ dưới háng có một dòng nước nóng bỏng chảy ra.

Quách Thỉ biết Tô Lan Nhi đã cao trào, chỉ mới mυ'ŧ núʍ ѵú mà cậu đã phun nước rồi, đúng là cực phẩm mà… Hắn cư nhiên để đến hiện tại mới ăn cái cực phẩm này, đáng lẽ nên ra tay sớm một chút.

“Ông chủ… thật xin lỗi… Huhu… Lan Nhi tiểu rồi… Lan Nhi không phải cố ý… Huhu…”

Tô Lan Nhi thấy dưới háng chảy ra nước còn làm ướt áo sơ mi của ông chủ, sợ hãi khóc lên, thật sự xong hết rồi, cậu lại sắp phải lang thang ngoài đường… Huhu huhu….

Quách Thỉ ôm bé trai đang khóc thút thít ngồi dậy, dịu dàng liếʍ hết nước mắt của cậu, sau đó hôn hôn đôi môi anh đào, an ủi: “Đừng sợ, em vừa mới cao trào thôi, bảo bối, thật giỏi nha, giỏi hơn vợ tôi nhiều…”

“…So với vợ ngài… giỏi hơn?” Tô Lan Nhi nghe được câu nói cuối cùng, nước mắt ngừng rơi, ngây ngốc lặp lại.

“Đúng vậy, Trân Linh sẽ không phun nước, Tiểu Lan Nhi còn chưa cắm côn t hịt vào đã phun nước rồi, em nói xem em có lợi hại không?”

“Ông chủ, ngài nói như vậy em sẽ xấu hổ…” Tô Lan Nhi nũng nịu cúi đầu.

Quách Thỉ cười cười, trước khi bé trai phản ứng lại nhanh chóng lột sạch quần áo trên người cả hai, sau đó sờ sờ khuôn mặt nhỏ nói: “Đến, cục cưng, chổng mông về phía anh, anh sẽ làm em sung sướиɠ đến ngất luôn……”

Tô Lan Nhi cũng không hiểu chuyện gì, nhưng lời ông chủ chính là mệnh lệnh, dù trực giác nói rằng làm như vậy sẽ có lỗi với bà chủ, nhưng vì giữ lấy công việc, cậu cũng không thể làm khác được.

Cậu quỳ trên mặt đất, mông nhếch lên cao trước mặt người đàn ông, cặp mông to trắng nõn lắc lư trước mặt Quách Thỉ, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông, sợ hãi hỏi: “Ông chủ, là như vậy à?”

Dáng vẻ Tô Lan Nhi lẳиɠ ɭơ như vậy lại còn không tự biết lấy, khiến du͙© vọиɠ Quách Thỉ bốc cháy, hắn gầm nhẹ một tiếng cúi đầu vùi mặt vào giữa mông bé trai, dụi dụi không ngừng.

“Ahhh aa… đĩ da^ʍ, thật lẳиɠ ɭơ… c ặc bự ông chủ sắp chịu không nổi rồi…”

Quách Thỉ hung hăng vỗ cái bốp lên cặp mông vểnh, l ồn da^ʍ Tô Lan Nhi theo phản xạ liền co rút lại, vốn dĩ đang không ngừng chảy nước da^ʍ lại đột nhiên phụt ra tựa như sóng ập đến.

Quách Thỉ chưa bao giờ nhìn thấy cái l ồn nào dâʍ đãиɠ như vậy, phía ngoài mép l ồn không có một cộng lông nào, trắng trắng múp múp, khiến người khác nhịn không được muốn cắn nuốt, thật sự, so với cái l ồn thâm đen không dám nhìn kia của vợ hắn đúng là đối lập quá lớn.

Quách Thỉ nuốt nuốt nước miếng, hai mắt đỏ đậm, khàn khàn nói: “Bé đĩ… nhếch mông lên cao chút…”

Tô Lan Nhi ngoan ngoãn nhếch mông lên, vòng eo nhỏ nhắn ép xuống thành một đường cung, cậu lẳиɠ ɭơ rêи ɾỉ: “Ông chủ… l ồn Lan Nhi ngứa quá…”

“Da^ʍ chết đi được… Ahhh aa…” Quách Thỉ nói xong thè đầu lưỡi nóng bỏng liếʍ láp trên dưới l ồn da^ʍ, hút hết nước da^ʍ thơm ngọt vào miệng, nuốt xuống xong liền ngậm lấy hai mép l ồn liếʍ mυ'ŧ gặm cắn.