Chương 56: Không khí quỷ dị 2.
Đối mặt với tình huống này có ai không khỏi ngượng ngùng cơ chứ. Hứa Giai Kì cũng không ngoại lệ, mặc dù đôi khi cô tự nhận mình là có chút mặt dày, không phải dạng người nhát gan như thỏ đế. Nhưng bây giờ..!!
- Xin...xin lỗi.
Với cái bộ dạng ngượng ngùng muốn tìm cái hố mà chui xuống này thôi cũng khiến người ta muốn yêu đến chết đi rồi.
Hoắc Triển Bạch chỉ cười nhẹ, sau đó đẩy hộp cháo đến đưa cho Hứa Giai Kì.
- Cháo không nóng lắm, đã ăn được rồi. Tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cô.
Hoắc Triển Bạch đứng lên, rồi đưa hộp cháo cho Hứa Giai Kì. Một động tác nhàn nhã, nhưng Hứa Giai Kì vẫn hiểu. Anh là đang giúp cô bớt lúng túng, bớt đi sự ngượng ngùng. Trong lòng Hứa Giai Kì vô cùng cảm kích, mặc dù bây giờ là ban đêm!
- Tôi được xuất viện rồi sao.
Hoắc Triển Bạch ngay lập tức đáp lại.
- Có thể. Vả lại ở trong này không thoải mái, nếu không tôi vẫn sẽ để cô ở đây thêm vài ngày để tĩnh dưỡng.
- Ở đây nhé! Một lát tôi sẽ quay lại.
——————
Hoắc Triển Bạch đi đến quầy thu ngân của bệnh viện, thanh toán tiền viện cho Hứa Giai Kì.
Ở đây chia làm 2 khu, một khu là làm thủ tục nhập viện. Còn một khu là thu ngân kế toán khi rời viện. Dĩ nhiên buổi tối bên quầy này sẽ không có mấy người. Vì rất ít người ra viện vào buổi tối.
Rất nhanh chóng, Hoắc Triển Bạch đã cầm hoá đơn thanh toán trên tay. Nhìn tờ hoá đơn, anh mỉm cười một cách quỷ dị....
Hoắc Triển Bạch quay lại phòng bệnh đã thấy Hứa Giai Kì giải quyết xong hộp cháo. Đang nằm trên giường, tay cầm gói snack ở đâu ra ăn một cách tuỳ tiện nhưng vẫn giữ được nét đẹp hiếm thấy. Xem ra con nhím nhỏ này đã khỏi hẳn bệnh rồi. Nhưng khi nhìn đến sắc mặt của cô, gương mặt Hoắc Triển Bạch lại sa sầm xuống.
Nhìn là vậy, nhưng đến một chút huyết sắc trên khuôn mặt Hứa Giai Kì cũng không có. Gương mặt trắng bệch ra, chỉ cảm thấy kì lạ...cô như vậy mà vẫn vui đùa được. Trên môi cô ấy, lúc nào cũng có một nụ cười đến chói loá. Hoắc Triển Bạch tự nhận rằng, chính nụ cười đó đã làm anh mê mẩn.
- Nghỉ ngơi một chút, sáng mai chúng ta sẽ xuất viện.
Hứa Giai Kì nghe vậy, tay cầm gói snack cũng quẳng bỏ, nhổm dậy.
- Chẳng phải anh đi làm thủ tục xuất viện rồi à. Bây giờ không thể về sao?
- Bây giờ đã muộn, người ốm như cô không tiện. Sáng sớm mai chúng ta sẽ về....
Chưa kịp nói hết Hứa Giai Kì đã chặn miệng.
- Nhưng tôi không muốn ngủ ở đây, mùi thuốc khử trùng...tôi không chịu được.
Hứa Giai Kì cúi mặt xuống, không hiểu vì sao cô lại khá sợ bệnh viện. Sợ cả cái mùi thuốc khử trùng này... mặc dù là phòng Vip, nhưng bệnh viện vẫn là bệnh viện. Có tốt đến mấy nó cũng vẫn mang bản chất là một căn phòng của bệnh viện mà thôi!!