Bị Nguyễn Khanh Khanh lay động như vậy, anh liền càng cảm thấy khó chịu.
Đem ngụm rượu còn ở trong miệng nuốt đi xuống, Kỳ Lan nhìn như đã hai ba năm không gặp mặt Nguyễn Khanh Khanh, trong lúc nhất thời trong lòng có đủ các loại nỗi lòng khó chịu.
Anh nhịn không được kháng cự đẩy Nguyễn Khanh Khanh, cùng với ngữ khí không tốt lắm nói: "Em tránh ra, đừng chạm vào anh!”
Anh không cần cô chạm vào.
Cái cô gái không tâm không phổi này, anh không cần cô chạm vào mình.
Anh không cho cô chạm vào.
Cồn ảnh hưởng đến Kỳ Lan, làm sức lực anh có chút mất khống chế.
Lực đạo anh đẩy Nguyễn Khanh Khanh so với trong tưởng tượng của anh lớn hơn không ít.
Thân thể Nguyễn Khanh Khanh khống chế không được mà ngã ngửa ra phía sau, bởi vì cô nắm chặt lấy Kỳ Lan, cho nên Kỳ Lan cũng ngay sau đó đảo hướng về phía cô.
Hai người té ngã trên mặt đất, nam trên nữ dưới.
Trong tay Kỳ Lan vẫn còn bình rượu chưa uống xong, nước ở bên trong rơi xuống, rơi ở trên người Nguyễn Khanh Khanh, lại từ trên người Nguyễn Khanh Khanh rơi đến trên mặt đất. Cuối cùng là rượu làm dơ sàn nhà cùng áo sơ mi trắng và áo ngực Nguyễn Khanh Khanh.
Nguyễn Khanh Khanh bị ngã, đau đến “A” nhẹ một tiếng.
Thân thể Kỳ Lan bỗng nhiên cứng đờ. Anh trừng lớn đôi mắt nhìn Nguyễn Khanh Khanh, mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, giống như là bị dọa đến vậy.
Nguyễn Khanh Khanh nhíu lại mi, không nói lời nào.
Kỳ Lan cũng không nói chuyện. Mà Mặc Thánh Ngôn bên cạnh cũng không phát ra tiếng.
Trong phòng nhất thời lâm vào một trận yên tĩnh.
Ước chừng một phút sau.
“…Kỳ Lan!”
“Thực xin lỗi Khanh Khanh, em không có sao chứ?!”
Kỳ Lan lắc lắc đầu, nhanh chóng đứng dậy cũng đem Nguyễn Khanh Khanh kéo lên.
Sắc mặt Nguyễn Khanh Khanh lúc này đã biến thành vẻ mặt hàm chứa tức giận, lại miễn cưỡng nhẫn nại không có biến thành bộ dạng phát hỏa.
Cô tự nhận cảm thấy phản ứng này thực sự phù hợp với dáng vẻ bạch nguyệt quang.
Trái tim Kỳ Lan từng trận từng trận đau đớn.
Anh vội vàng rút ra khăn giấy ở bên trên bàn trà, một bên hướng Nguyễn Khanh Khanh xin lỗi, một bên cong eo, mềm nhẹ thật cẩn thận lau đi vết bẩn dính trên đồng phục của Nguyễn Khanh Khanh.
Hơn nữa, anh thấy Mặc Thánh Ngôn đang nhìn mình cùng Khanh Khanh, anh liền nghiêng nghiêng người, chặn ánh mắt Mặc Thánh Ngôn.
Mặc Thánh Ngôn: “…”
Mặc Thánh Ngôn thấy thế khóe miệng co rút.
Vết bẩn càng lau càng lớn, ở trên áo sơmi trắng tinh hết sức chói mắt.
Nguyễn Khanh Khanh khuôn mặt trầm lại, nhấp miệng, mặc cho ai cũng đều có thể nhìn ra cô giờ phút này tâm tình thập phần không tốt.