Không Thể Nói (Con Dâu)

Chương 7: Dã tâm được thực hiện (H)

Tinh thần của Diệp Hinh không được tỉnh táo, vô ý thức đi theo mạch suy nghĩ của hắn, nếu như bị người khác nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau ở một chỗ thế này, sau này cô sao có thể còn mặt mũi gặp người khác được nữa, cô cắn chặt môi không cho mình phát ra âm thanh.

Tào Xương thấy vậy, vội vàng cởi thắt lưng ra, móc dươиɠ ѵậŧ lớn của mình ra, đâm thẳng vào giữa hai chân của cô.

Nơi đó của cô vẫn mẫn cảm như thế, côn ŧᏂịŧ của người đàn ông vừa mới cọ xát vài cái, thân thể của cô đã có phản ứng, bắt đầu tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Diệp Hinh bị phản ứng của thân thể mình dọa phát khóc, cô không rõ tại sao mình lại có thể như vậy, trong lòng Tào Xương sáng như gương soi, thân thể của cô vốn đã rất mẫn cảm, hơn nữa lại trải qua một đoạn thời gian được dạy dỗ như vậy, bây giờ không phải là vừa chạm đã hóa thành vũng nước sao?

"Cục cưng bé nhó, vừa mới vậy mà đã tiết dâʍ ŧᏂủy̠, bị bao nhiêu đàn ông cưỡi qua rồi, có phải tiểu bức bị đàn ông thao nát rồi hay không!"

"Huhu... A~ không.... Tôi không phải.... Không... Không có!"

Đương nhiên Tào Xương biết cô chưa từng bị ai thao qua, nhưng khi nhìn dáng vẻ kinh hoàng của cô, người đàn ông thế mà lại thật sự có loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ và kích động khi dạy dỗ một người phụ nữ phóng đãng, hắn muốn thao cái tiểu bức bạch hổ của cô tới nát ra, để cô không bao giờ có thể đi quyến rũ một người đàn ông nào khác nữa, muốn để tao bức của cô được tưới đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, để cô cả ngày lần đêm đều ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình mà rêи ɾỉ...

Đối với Diệp Hinh mà nói, dươиɠ ѵậŧ vừa cứng vừa nóng của người đàn ông chẳng khác một con quái vật xấu xí trong người, nhưng thắt lưng của cô lại bị người đàn ông tóm chặt lấy, như là chú chim non rơi vào bẫy của thợ săn, hoàn toãn không có cơ hội trốn thoát.

"Đừng... Đừng mà ~" cô khóc lóc cầu xin, người đàn ông lại không chút để ý, thậm chí là hưng phấn hôn lên bờ vai trần của cô, rồi ngậm lấy vành tai khéo léo, cái loại xúc cảm ẩm ướt ấm nóng này giống như xúc tu của một con quái vật kinh tởm nào đó quấn lên người cô, khiến cơ thể cô cứng ngắn, đại não trống rỗng, dưới sự sợ hãi cực hạn, cô hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa.

cho tới khi dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông như một cây đao cắm vào trong cơ thể của cô, một cây lớn như vậy, thô như vậy, cô thậm chí có thể cảm nhận được những đường gân quấn quanh thân nó, cứ như vậy mà thao vào...

Diệp Hinh không vùng vẫy nữa, cô nghĩ vậy là xong rồi, tất cả đều xong rồi, cô thích Tào Duệ Khang như thế, hiện tại lại bị côn ŧᏂịŧ của ba ba cậu cắm vào trong tiểu bức của mình, cô không còn sạch sẽ nữa, sau này cô làm sau có thể tiếp tục thích Tào Duệ Khang đây...

Trong loại tuyệt vọng này, Diệp Hinh thậm chí không cảm nhận được sự đau đớn. Trạng thái này của cô trái lại rất thuận tiện cho Tào Xương, dâʍ ɖị©ɧ tiết ra đã đủ cho hắn di chuyển, tiểu bức của cô khít cực kỳ, vừa mềm vừa non, tầng tầng lớp lớp thịt mềm bên trong, vừa mới đi vào một chút đã loi nhoi ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, khiến hắn dễ chịu tới mức da đầu run lên từng cơn.

Có điều, muốn ra vào mượt mà cũng không dễ dàng, cũng may hắn có một trăm phần trăm kiên nhẫn, lại thêm thân thể của cô gái rất mẫn cảm.