"Gia, người mặc quần áo màu lam chính là Tô nhị công tử."
Ra ngoài, Dư công công không đứng phụng dưỡng, ngồi xuống vị trí đối diện Hoàng Phủ Nguyệt, vẫy tay bảo tiểu nhị đưa tới một ấm trà ngon.
"Khách quan mời dùng chậm." Tiểu nhị ca rất có nhãn lực, ân cần dùng vải sạch lau bàn một lần nữa, sau đó rót trà cho hai người, Dư công công lấy ra một bạc vụn cho đi.
"Đa tạ khách quan." Được thưởng, tiểu nhị ca thức thời lập tức lui ra.
Dưới chân hoàng thành, quan to quý nhân vô số, cho nên tiểu nhị tửu lâu kinh thành ở đây cơ trí hơn nơi khác.
"Tốt." Hoàng Phủ Nguyệt nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
Quả thực, hắn quen biết Tô Diệc Thần, kiếp trước không ít lần gây chuyện cho Tô Nghênh Xuân.
"Nếu như gia lo lắng, thuộc hạ nhìn chằm chằm được rồi." Loại chuyện nhỏ này nào cần chủ tử tự mình tới đây, có vẻ mình làm việc rất không có lực a.
"Không sao, chỉ muốn đến xem một chút."
Dư công công khó hiểu, lúc trước Lưu phủ chép nhà xem như có vài phần coi trọng, hôm nay vở kịch này có gì đặc biệt?
Trong lúc nói chuyện, một nữ tử mảnh khảnh ôm tỳ bà đi lên lầu, phía sau có một lão già lưng gù, trong tay lão đầu cầm một cái chén, hai người đứng ở cửa thang dường như lo lắng bất an.
"Có vị gia nào muốn nghe Khúc nhi không?" Nữ tử diện mạo thanh tú, gương mặt thẹn thùng, khóe mắt có nốt ruồi nước mắt làm nổi bật mặt mày có thêm vài phần quyến rũ.
Vừa ngây thơ vừa xinh đẹp là dáng vẻ rất được nhiều nam tử thích nhất.
Ánh mắt Tô Diệc Thần sáng ngời nhất thời lấy lại tinh thần, tranh trước khi người khác mở miệng, hô: "Mau! Mau đến chỗ bổn thiếu gia!"
Nữ tử kia tựa hồ bị lời lãng đãng của hắn dọa sợ, do dự không có cất bước.
Có người bàn bên cạnh xen vào : "Ta muốn nghe đến hát hai khúc."
Tô Diệc Thần cười nhạo: "Hai khúc không biết xấu hổ mà mở miệng." Suy nghĩ một chút, thả lỏng giọng nói: "Tiểu nương tử đừng sợ, bổn thiếu gia không có ý tứ khác, ta chỉ thích nghe khúc, hát hay gia nặng nề có thưởng."
"Khuê nữ, chúng ta hát thật kỹ." Lão gia vỗ tay người nữ nhân.
Nữ tử gật đầu đi tới trước bàn Tô Diệc Thần ngồi xuống, hỏi: "Không biết vị công tử này muốn nghe cái gì?"
Tô Diệc Thần phất tay: "Tùy ý."
Tay trắng của nữ tử khẽ gảy đàn hát lên một điệu nhỏ mềm mại, giọng hát miên man khiến lòng người nhộn nhạo.
Một khúc kết thúc, Tô Diệc Thần vỗ tay khen ngợi, Thẩm Yến vội vàng khen ngợi: "Đây là thiếu gia Tô phủ, hắn thích khúc nhạc của ngươi, thật sự có phúc khí lớn."
Nghe vậy, nữ tử sợ hãi nói: "Nô gia tên là Tiểu Vân, công tử thích nghe, Tiểu Vân hiến thêm một khúc."
Dứt lời, định hát bị Tô Diệc Thần cắt ngang:"A, có thể hát cái gì khác không?"
Tiểu Vân khó hiểu: " Ý công tử là?"
Tô Diệc Thần hạ giọng nói: "Đúng vậy, loại "!
Ngũ Phượng Ngâm là bài thơ tục tĩu được phong lưu tài tử yêu thích nhất.
Tiểu Vân sống bằng cách hát khúc, tự nhiên đã nghe qua, chỉ là...
Nàng xấu hổ đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Nô gia không thể hát trước mặt mọi người."
"Cái này dễ làm." Tô Diệc Thần vui vẻ nói, "Tiểu nhị, muốn một gian phòng với bày một bàn rượu thức ăn."
Hắn rất thích thể loại dạng này vì có trò chơi tình ý, vui vẻ này sao có thể nếm được khi đi dạo ở thanh lâu.
- Tô huynh như vậy không tốt lắm? Thẩm Yến chần chờ một lát, tiến tới nhắc nhở: "Nữ tử nhà lành gần đây nên ít đυ.ng vào sẽ tốt hơn."
Đạo lý này hắn làm sao không biết, tối hôm qua phụ thân còn nhiều lần nghiêm khắc nhắc nhở nhưng liếc mắt nhìn bộ dáng thuần khiết dễ bị bắt nạt của thiếu nữ, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Cùng lắm thì hắn không làm cái gì, sờ sờ bàn tay nhỏ bé eo nhỏ, có thể xảy ra chuyện sao?
"Ngươi sợ về nhà đi, đừng ở chỗ này vướng bận."
Không kiên nhẫn đẩy Thẩm Yến ra, Tô Diệc Thần tiêu sái đi vào phòng, Tiểu Vân và ông lão nhắm mắt đuổi theo.
Thẩm Yến sâu kín thở dài, khϊếp đảm xoay người rời đi.