Một Đời Trọng Sinh, Muốn Được Yên Ổn!

Chương 49: Một đêm giông bão

Thất Hoàng tử vô cùng đắc ý với sắp xếp của mình, cảm thấy bản thân dạo này có chút trắc trở nhưng không phải không có bước tiến nào. Giả dụ như chuyện Lưu Linh Nhã hẹn hắn ở ngoại thành bàn chuyện, hắn được truyền tin Lưu Linh Nhã sẽ được ghi dưới danh chủ mẫu. Như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận rước Lưu Linh Nhã qua cửa, phong vị Trắc phi cũng xem như là danh chính ngôn thuận.

Thất Hoàng tử mấy ngày qua còn lo sợ, nếu lấy Lưu Linh Nhã thì phải phong vị thế nào cho hợp lẽ. Nếu cho nàng ta làm Trắc phi thì quá mức đề cao, dù sao nàng ta chỉ là thứ nữ. Còn khi cho nàng ta vị trí quý thϊếp, thì e là Lưu đại nhân lại sinh ra sự thiên vị, ông ta cũng sẽ không dốc lòng vì hắn.

Giờ thì tốt rồi, Lưu Linh Nhã xem như nhị tiểu thư dòng chính, bước đi này của Lưu Cảnh chính là âm thầm ủng hộ hắn ta.

“Nàng đợi ta lâu chưa?” Thất Hoàng tử Hoàng Điệp nhỏ nhẹ nói.

Lưu Linh Nhã một thân lam y, e thẹn ngại ngùng, dùng khăn tay đưa lên mặt cười dịu dàng.

“Cũng không lâu lắm.” Giọng nói nhẹ nhàng tới mức làm Hoàng Điệp ngứa ngáy.

“Lưu Thượng thư bên kia… đồng ý sao?” Hoàng Điệp nhanh chóng thăm dò.

Lưu Linh Nhã cười không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.

Dưới ánh nến huyền ảo, Hoàng Điệp cảm thấy nữ nhân trước mặt thật mềm mại ấm áp.

“Nàng đến đây không để ai biết đấy chứ?” Hoàng Điệp nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta, dịu dàng hỏi han.

Cử chỉ của hắn vô cùng dịu dàng, như sợ làm đau nàng ta, giọng nói như có mấy phần quan tâm thật lòng.

“Ta cẩn thận làm theo lời chàng dặn. Thật sự không ai biết được, phụ thân của ta cũng không biết.” Lưu Linh Nhã nói đến đây thì lại xấu hổ cúi đầu.

Thực sự nàng ta cũng có chút bản lĩnh, hẹn Thất Hoàng tử lúc nào cũng là vào ban đêm, vì nàng ta biết chỉ có lúc này không ai chú ý đến nàng ta. Ban ngày gặp nhau rất dễ bị bắt gặp, chưa kể vị chủ mẫu kia lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào viện của nàng ta, dù làm gì cũng trăm phần bất tiện.

Trước đó Thất Hoàng tử vì lo lắng đã để cho nàng ta một người vô cùng đắt lực, có thể giúp nàng ta sắp xếp mọi thứ, đưa tin hay hẹn gặp đã có người của Thất Hoàng tử lo liệu nàng ta mới thoải mái vài phần.

“Người ta đưa tới dùng tốt chứ?” Hoàng Điệp lại thỏ thẻ bên tai nàng.

“Rất được việc. Chàng xem, khi nào có thể…” Nàng ta đây là muốn nhắc đến chuyện cưới gả.

“Nàng yên tâm, không lâu nữa. Hiện tại Mẫu phi của ta đang bị cấm túc, qua đoạn thời gian này là có thể hành động rồi.” Hắn vỗ về nàng.

Phải nói vị Thất Hoàng tử này rất biết dỗ ngọt nữ nhân, đừng nói là Lưu Linh Nhã, mà đa số các tiểu thư quan gia trong khắp kinh thành hơn một nửa đều xem Thất Hoàng tử là lang quân như ý.

Hắn ta biết bản thân chỗ dựa không nhiều, chỉ có thể dựa vào hôn phối mới có thể lấy được thế lực mong muốn. Mà Thái tử bên kia thực lực quá lớn, hắn muốn cạnh tranh chỉ có thể tranh thủ mà thôi.

“Ta chờ chàng.” Lưu Linh Nhã như khẳng định không phải hắn sẽ không lấy.

Nàng ta biết rõ lấy Thất Hoàng tử chính là con đường duy nhất giúp nàng ta có một đời an bình. Dù Thất Hoàng tử không kế vị chí tôn thì ít nhất cũng sẽ trở thành Vương gia, mà nàng ta cũng sẽ theo đó thành Trắc phi. Thật sự cuộc mua bán này không lỗ, huống chi Thất Hoàng tử lại ôn nhu như vậy, sau này hậu viện nhiều người thì sao chứ? Nàng ta tự tin có thể yên ổn mà sống, hưởng chút an nhàn đến già.

“Yên tâm, tin ta. Vị đại tỷ kia của nàng thế nào rồi?” Hoàng Điệp bỗng nhiên nhớ ra gì đó.

“Chàng quan tâm nàng ta?” Lưu Linh Nhã nhíu mày.

“Không phải, chỉ là muốn nàng thuận lợi một chút, nàng ta còn đáng để ta lưu luyến sao?” Giọng nói thẳng thắn khẳng định.

Lưu Linh Nhã cũng nhớ tới bê bối của vị đích tỷ Lưu Lam Nhược thì yên lòng đôi chút, nàng ta chắc chắn vị đích tỷ này đừng mơ có cơ hội quay đầu.

“Nàng ta suốt ngày hết đập đồ rồi chửi bới, còn làm được gì chứ? Mẫu thân cũng đồng ý việc này rồi, ít nhất bà ta cũng xem ta như nữ nhi ruột, phụ thân lại luôn khoan dung ta.” Lưu Linh Nhã nhẹ nhàng nói lại tình hình trong phủ.

Chỉ có một chuyện nàng ta nói không thật, chính là Tống thị kia sao lại có thể xem nàng ta là nữ nhi chứ? Chẳng qua ở hoàn cảnh bắt buộc bà ta không còn cách nào khác, phải chấp nhận để thứ nữ như Lưu Linh Nhã ghi dưới tên bà ta mà thôi.

“Vậy thì tốt rồi, vạn lần cẩn thận. Cần gì cứ để Tiểu Lam gửi tin cho ta.” Hoàng Điệp dặn dò.

“Hôm nay nàng thơm quá…” Hắn ta bỗng nhiên có chút ngứa ngáy trong lòng.

Bản thân Lưu Linh Nhã trong người cũng khó chịu, có luồng khí nóng quanh quẩn trong thân nàng ta, lại chạm phải tiếng thì thầm của Hoàng Điệp, luồng khí nóng này như muốn ra ngoài mà không được.

Hoàng Điệp cảm giác tâm có chút ngứa, lại thấy người của Lưu Linh Nhã tỏa ra một hương thơm mê người.

“Thất Hoàng tử… ngài… ưm…” Lưu Linh Nhã nói chưa hết câu đã bị Hoàng Điệp ghì chặt hôn lấy hôn để.

“Đừng…” Lưu Linh Nhã cố gắng đẩy hắn ta ra.

Nhưng sức lực một nữ nhân sao có thể chống lại nam nhân đang hăng tình chứ, luồng khí nóng trong người nàng ta càng ngày càng nhiều, cảm giác như muốn cởi sạch xiêm y trên người cho thoải mái.

Chỉ là nàng ta còn chút tỉnh táo, quả thực nếu thất thân trước ngày đại hôn thì e rằng Thất Hoàng tử sẽ xem thường.

“Đừng sợ… ta ở đây…” Hơi thở hổn hển của Hoàng Điệp phả vào người nàng ta.

Cảm giác từng hơi thở của hắn phả vào người làm Lưu Linh Nhã dễ chịu hơn, như làm dịu được cơn nóng từ luồng khí trong người.

“Nhưng… ta sợ…” Hơi thở của Lưu Linh Nhã cũng trở nên dồn dập.

Bọn họ cứ thể quấn vào nhau, Hoàng Điệp như gọi thức con thú hoang trong người, ra sức xé nát y phục trên người Lưu Linh Nhã. Hắn thô bạo hôn lên da thịt nõn nà của nàng ta. Lưu Linh Nhã dù sao vẫn còn là thiếu nữ, làm sao chịu được chứ.

“Người… nhẹ chút…” Dù vạn lần không muốn nhưng cơ thể nàng ta lại phản ứng lại từng hành động của hắn.

Bên ngoài, một ánh mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện… hoặc có thể nói rằng chính người này là chủ mưu làm cho hai người ở phía trong kia vồ lấy nhau mà không màn hậu quả.

Tiêu Thanh nhìn thấy màn này thì cười vô cùng quỷ dị, quay đầu nhìn thuộc hạ bên cạnh mình.

“Ngươi nói xem, Công chúa sẽ vui chứ?” Hắn có vẻ vô cùng đắc ý với thành quả của mình.

Tên thuộc hạ cúi đầu, lòng hắn hơi run sợ, ghi nhớ vạn lần đừng đắc tội với vị Công chúa kia. Chủ tử cũng rất lạ, đây là món quà quái quỷ gì chứ, để một cặp vờn nhau rồi xem là quà cho người ta vui. Tên thuộc hạ kia làm sao có thể chấp nhận cái tam quan vỡ nát thế này.

“Tăng liều lượng thuốc đi, đêm nay cho bọn họ lăn lộn nhiều một chút, để lại dấu vết mới có điều thú vị phía sau.” Tiêu Thanh ra lệnh.

“Thuốc này ở Băng Hồn Cốc, dược lực cực mạnh, sợ là… nhiều quá sẽ làm họ kiệt sức ba ngày không dậy nổi.” Tên thuộc hạ thực sự lo sợ.

Công chúa ơi là Công chúa! Vạn lần đừng sợ hãi chủ tử nhà ta. Tên thuộc hạ âm thầm cầu nguyện.

“Không sao cả. Xong việc cứ vứt ở nơi hoang vu ít người tới là được, ta xem bọn họ làm sao quay về?” Tiêu Thanh lại nở thêm một nụ cười quỷ dị hơn lúc trước.

Tên thuộc hạ đành cúi đầu tuân mệnh.

Mà dược lực thuốc tăng lên, gian phòng nhỏ kia như gia tăng tiếng động, phải nói là một đêm không cho chim chóc ở đây ngủ yên rồi.