"Chậc chậc, không hổ là tiện chủng của Hầu gia chúng ta, không ngờ tên tiện chủng này có có vốn liếng như vậy, các ngươi nhìn đi, dáng người hắn thật tốt làm sao.”
Giọng điệu khiêu sắc lại dâʍ đãиɠ, phảng phất như một giây sau sẽ nhào tới.
"Thật là một bộ ngực cường tráng, chậc chậc chậc chậc chậc chậc, cánh tay thì cứng như sắt."
"Bên cạnh dáng người, hắn cũng thật là tuấn tú. Thật đáng tiếc khi đầu thai vào một người mẹ đê hèn tới như vậy."
...
Trong lúc bất tỉnh, Lục Thanh Phong chỉ cảm thấy bên tai không ngừng văng vẳng mấy tiếng rầm rì, hình như là có mấy người vây quanh hắn, vừa thốt ra da^ʍ ngữ vừa đưa tay sờ soạng người hắn.
Trên cơ ngực, trên cơ bụng của hắn, vừa bóp vừa sờ, khiến hắn chỉ muốn chộp lấy mấy cái bàn tay trên người ra rồi chặt đứt.
Đúng lúc này hạ thể sưng phù, rất khó chịu, đột nhiên bị một cái móng vuốt giữ lấy, sau đó bị thứ gì đó ướŧ áŧ mềm mại kinh tởm liếʍ lên.
“Thật to và dài!” Giọng nói tham lam gợϊ ȶìиᏂ trần trụi không biết xấu hổ.
"Tay ta cũng không nắm được hết, muốn bú nó, muốn nó chọc thủng cổ họng ta, nhất định là sẽ sướиɠ lắm đây."
"Ngươi thử trước đi! Ồ, nhìn kìa, nó to hơn rồi."
Âm thanh dâʍ đãиɠ ồn ào hơn, hơn nữa côn ŧᏂịŧ thật sự bị một chỗ ẩm ướt cực nóng bao bọc.
Lục Thanh Phong rốt cục không chịu nổi nữa, thoát khỏi trói buộc, đồng thời mở mắt ra.
Sự rõ ràng đột ngột khiến hắn có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nói thật thì hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng vẫn bị cảnh tượng da^ʍ mỹ trước mắt làm cho đơ ra.
Hắn thấy mình nằm trên chiếc giường lớn đơn sơ, toàn thân hắn không mảnh vải che thân, hơn nữa là phần thân dưới bị nhìn không sót chút nào, đặc biệt là côn ŧᏂịŧ với kích thước dữ tợn bị lộ ra hoàn toàn.
Xung quanh là mấy cái hành trang… và có những nam nhân kỳ lạ.
Họ ăn mặc lộn xộn, hoặc hở ngực, để lộ hoàn toàn phần trên cơ thể, vừa khiêu gợi liếʍ khóe miệng mình, vừa se đầṳ ѵú trước ngực hắn.
Họ tạo dáng đầy dâʍ ɖu͙©.
Có hai người thậm chí đã cởi tiết khố quỳ xuống nằm sấp bên cạnh hắn, một tay tham lam nắm lấy côn ŧᏂịŧ lớn của Lục Thanh Phong, tay kia thì vòng qua khe hở phía sau của mình, thắt lưng nhỏ lõm xuống một độ sâu khó có thể tưởng tượng được, mông hoa trắng càng vểnh lên vừa tròn vừa lớn, ngón tay tách hai cánh mông ra bới móc trong lỗ nhỏ
Có tiếng nước lép nhép, ngón tay bắt chước động tác đâm rút của côn ŧᏂịŧ, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng rồi nhắm mắt lại như hưởng thụ.
Còn có hai người nữa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm giữa hai chân hắn, lúc này đang cố hết sức há miệng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn kia vào miệng, sau đó mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để, hai má bị côn ŧᏂịŧ to căng đến biến dạng, cổ họng của họ cũng to ra vì quá khó chịu, nhưng họ lại rất hưởng thụ, quả thực hưng phấn vô cùng.
"Ưm a... Ưm thật muốn bị tên tiện chủng này đυ., đυ. đến chỗ sâu nhất, làm nát ta, nhất định sẽ sướиɠ chết ưm a..."
Vừa dùng ngón tay thủ da^ʍ, cổ họng bị cắm muốn bốc khói, nhưng phản ứng cơ thể còn mạnh hơn, hạ thể sưng tấy đến sắp nổ tung.
Anh ta thật xấu tính, anh ta chỉ thích thứ gì đó to lớn như thế này để cᏂị©Ꮒ anh ta, cắt cổ anh ta, chạy xuyên qua anh ta, anh ta rất sung sướиɠ.
Kích thước gớm ghiếc khiến họ vừa thích thú vừa hồi hộp, tranh nhau nắm côn ŧᏂịŧ mà bú ɭϊếʍ, cũng tranh nhau được ngồi lên nó đầu tiên, cho côn ŧᏂịŧ to này xuyên thẳng qua lỗ hậu của bọn họ.
Hình ảnh dâʍ ɭσạи và hoang đường khiến Lục Thanh Phong nhất thời không phản ứng kịp.
Một vài người vui vẻ đến mức họ thậm chí không nhận ra rằng Lục Thanh Phong đã thức dậy.
Lục Thanh Phong vẫn còn hơi chóng mặt, hệ thống ngay lập tức nói với hắn rằng thân thể này ban đầu đã bị nhóm người đó hạ dược.