Bối Dương Dương vốn tưởng rằng Trân Hạo Phong sẽ từ chối cô giống như lần trước đề nghị thắt dây giày cho cậu, không nghĩ tới cậu sẽ đồng ý!
Đột nhiên bị một người con trai ôm vào lòng, không biết là do ngoài ý muốn hay là vì nguyên nhân nào khác, tim đập nhanh hơn một chút, trên mặt có cảm giác ngứa ran, cô căng thẳng đến mức không dám di chuyển.
Bất quá thân thể của cậu có mùi thơm, không phải là mùi sữa tắm, mà là khô ráo tinh khiết xà của phòng mùi, rất thích hợp mùa hè.
Có lẽ là do thời tiết, khi ở gần cậu tay và ngực đều nóng, hơi thở cậu phả lêи đỉиɦ đầu càng ấm hơn, nếu là mùa đông, ở gần cậu nhất định rất ấm áp!
Trân Hạo Phong cố gắng cảm nhận cảm giác trong ngực, cúi đầu ghé sát tóc cô, khẽ ngửi, một mùi thơm dễ chịu xộc vào mũi.
Cậu tìm kiếm trong đầu rất lâu nhưng không tìm thấy thứ gì tương ứng với mùi này, cô thường trông nhỏ nhắn và không có cảm giác mạnh mẽ, nhưng cô khá thoải mái trong vòng tay của mình, thịt rất mềm.
Quả nhiên, Trân Hạo Phong sau khi chia sẻ cảm giác ôm sẽ không để ý tới cô, sau khi buông ra, cậu vẫn như cũ không thèm để ý tới cô.
Bối Dương Dương cũng rất nóng tính, thấy cậu không để ý mình, cô chống tay và quay đầu đi chỗ khác, như thể cô đang tức giận.
Tan học, Trần Hạo Phong mở điện thoại di động, nhưng trong điện thoại vẫn không có tin tức gì mới, nhìn WeChat không có phản hồi, cậu có chút lo lắng.
Đêm qua cậu nghĩ lại, hình như cậu có chút bốc đồng, dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với cô trong khoảng thời gian này, về phương diện này, cô là một kẻ ngốc, cô có lẽ không thể tiếp nhận những tin nhắn mập mờ và sắc tình như vậy.
Cậu sợ rằng sẽ nhận được một dấu chấm than màu đỏ ngay khi cậu gửi tin nhắn.
Tại cổng trường, Bối Dương Dương vừa dắt xe ra thì Điền Thất Kỳ lao đến.
"Dương Dương!" Điền Thất Kỳ tựa hồ rất hưng phấn: "Nghe nói cậu hôm nay ôm Trần Hạo Phong? Cậu thật vui vẻ!"
Vừa dứt lời, Trần Hạo Phong từ phía sau hai người đi tới, vừa rồi cậu vừa nghe Điền Thất Kỳ nói, nữ sinh thật đúng là nhiều chuyện!
Bối Dương Dương không nói lời nào, dắt xe bước đi, Điền Thất Kỳ nhìn theo bóng lưng của Bối Dương Dương, lại không chịu được cơ hội nhìn trai đẹp nhiều hơn, vì vậy liền quấn vào cùng một chỗ.
Trần Hạo Phong đang đứng ở cổng trường nhìn quầy đồ ăn, chán nản nhìn những thứ không làm cậu thèm ăn, không biết tối nay trên lầu có đồ ăn cho cậu hay không.
Một Chút Nhỏ: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Bối Dương Dương vẫn là không nhịn được gửi tin nhắn trước, coi như phá vỡ sự xấu hổ tối hôm qua.
Tin nhắn điện thoại nhanh chóng hồi âm.
Garurumon: “Tôi sẽ ăn bất cứ thứ gì cô làm!”
Trần Hạo Phong cất di động đi, tâm tình lập tức tốt lên, không cần lo lắng có ăn hay không, đạp xe ngược gió đi về.
Vào buổi tối, Bối Dương Dương luôn bận rộn hơn ban ngày, sau khi tải chương mới lên wed, cô lấy bài kiểm tra hôm nay giáo viên đưa ra và bắt đầu ôn tập.
Làm một lúc đã mười hai giờ, lê lê thân thể mệt mỏi, tắt đèn ngã xuống giường, nhắm mắt lại mò mẫm tìm chiếc điện thoại để trên giường.
Lục lọi ghi chép trò chuyện với người đàn ông ở tầng dưới, Bối Dương Dương từ trên giường ngồi dậy, muốn gửi tin nhắn cho hắn.
Một Chút Nhỏ: “Hôm qua anh... không giận đúng không?”
Bối Dương Dương lo lắng cắn móng tay và gửi tin nhắn.
Về việc hôm qua cô không trả lời tin nhắn, không biết hắn có tức giận không.
Garurumon: “Tại sao lại tức giận?”
Một Chút Nhỏ: “Những gì anh mô tả ngày hôm qua... rất xúc động, và nó khiến tôi cảm thấy hơi choáng ngợp.”
----------------