rồi …
Hạ Tây Chấp giữ chặt Khương Dạng mạnh mẽ làm, giữ nguyên tư thế
bắn một lần.
Người đàn ông nghẹn tϊиɧ ɖϊ©h͙ suốt một tuần, vừa đặc vừa nhiều.
Một tuần trước, anh chỉ bắn một lần, căn bản chưa nói đến triệt để phát
tiết.
Mấy ngày ở quân đội, chỉ cần nghĩ đến Khương Dạng, Hạ Tây Chấp sẽ
không nhịn được mà cứng, nhưng anh không có nửa điểm muốn thủ
da^ʍ.
Chỉ có ôm Khương Dạng mềm mại thơm ngát, du͙© vọиɠ mới làm trong
tâm cảm thấy ngọt ngào.
Trước khi Hạ Tây Chấp chuẩn bị xuất tinh, đưa côn ŧᏂịŧ đâm vào chỗ sâu
nhất của lỗ nhỏ, cảm nhận được sự vặn vẹo của thịt mềm ẩm ướt,
đồng thời, các mạch máu căng phồng và sưng lên.
Anh kêu lên đau đớn một tiếng, cánh tay siết chặt nắm lấy ngực Khương
Dạng.
Sau đó thoải mái mà bắn ra.
Lúc này Khương Dạng đã cao trào hai lần, cả người đều mê man.
Cô cảm giác được trên mông nóng rực, cũng cảm giác được xúc cảm thô
ráp trên ngực, còn muốn vươn đầu lưỡi ra, đối phó với người đàn ông hết
lần này đến lần khác hôn mυ'ŧ cô.
Gần như kiệt sức.
Nửa híp mắt, gần như ngất đi hoàn toàn.
Nhưng khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần lượt chạm vào thành trong của lỗ nhỏ và chui
vào theo hướng càng sâu thì dường như ngay cả tử ©υиɠ cũng bị lấp đầy.
Cô không kiềm chế được, lại bị đưa lêи đỉиɦ điểm du͙© vọиɠ.
“Hức hức… Hỏng rồi… Sắp hỏng rồi…”
Lỗ nhỏ bị nóng đến mức co giật, hai cánh bướmsưng đỏ đau nhức,
thậm chí cô không ngậm được côn ŧᏂịŧ của đàn ông.
Người cô cũng run lên bần bật như bị co giật.
“Không… Không chịu nổi nữa… Hức hức…Em sắp hỏng mất… hức
hức…”
Kɧoáı ©ảʍ du͙© vọиɠ làm cho người ta điên cuồng, cũng làm cho người
ta sợ hãi.
Khương Dạng thật sự là nhịn không được, đôi mắt đỏ hoe khóc nức nở,
thân thể trần trụi tràn ngập vẻ đẹp tan vỡ.
“Đừng khóc, A Dạng của anh đừng khóc nữa.”
“Chưa hỏng đâu, làm sao có thể dễ dàng hỏng như vậy chứ?”
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi”.
Hạ Tây Chấp ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng liếʍ nước mắt chảy xuống
khóe mắt Khương Dạng, không ngừng nhẹ giọng dỗ dành.
Nhưng ở dưới thân hai người.
Côn ŧᏂịŧ của Hạ Tây Chấp không có ý định rút ra khỏi lỗ nhỏ của
Khương Dạng.
Anh thoải mái ngâm mình trong đường hành lang nóng ẩm, sau khi xuất
tinh lần nữa, anh vẫn đang tận hưởng dư vị triền miên do cao trào mang
đến.
Thật lâu sau.
Khương Dạng ngậm một phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngâm lớn như vậy, bụng trướng
đến khó chịu, nhịn không được đẩy ngực Hạ Tây Chấp.
Người đàn ông nhấp môi, lúc này mới rút dươиɠ ѵậŧ nửa mềm ra ngoài.
Thoáng cái.
Tí tách tí tách
Dâʍ ŧᏂủy̠, tϊиɧ ɖϊ©h͙… Chất lỏng sền sệt vốn bị mắc kẹt trong lỗ nhỏ,
tất cả đều phun ra ngoài.
Khương Dạng muốn kẹp chặt miệng huyệt lại.
Nhưng lỗ nhỏ bị côn ŧᏂịŧ khổng lồ kéo căng quá lâu, đau đến không
thể co rút lại, chỉ có cảm giác xấu hổ không tự chủ được không ngừng
lan tràn dưới thân.
Bị hỏng…
Cô đã bị làm hỏng mất rồi…
Còn đi tiểu ra nữa…
Hức hức hức…
Khương Dạng hận không thể dùng sức cắn người đàn ông bên cạnh một
cái, nhưng cảm giác xấu hổ mãnh liệt, khiến cô đỏ mặt vùi đầu vào trong
gối, không dám nhìn xuống.
Cho nên cô cũng không biết…
Chất lỏng chảy ra từ lỗ nhỏ đỏ bừng đều dính trên cái gối ôm kia.
Càng không biết….
Hạ Tây Chấp vừa dịu dàng đặt cô nằm xuống, vừa lấy gối ôm bị chà đạp
thành ướŧ áŧ, anh còn ưỡn thắt lưng lau sạch tất cả chất lỏng còn sót lại
trên dươиɠ ѵậŧ.
Sau đó bàn tay lớn tàn nhẫn ném đi.
Chiếc gối hoàn toàn bị ném xuống gầm giường, run rẩy rơi xuống đất.
Anh nằm trên giường, ôm Khương Dạng mềm mại thơm ngát, tâm trạng
đặc biệt thoải mái.
……
Đêm nay, cơn bão bên ngoài không ngừng nghỉ, cửa sổ lúc nào cũng bị
thổi kêu lạch cạch.
Trong phòng, tình yêu của cặp vợ chồng đã ly hôn dường như không bao
giờ kết thúc.
Hạ Tây Chấp cũng không hài lòng sau khi bắn một lần.
Anh để Khương Dạng nghỉ ngơi, giống như nạp lại năng lượng trước cho
trận đấu tiếp theo.
Côn ŧᏂịŧ của người đàn ông lại cứng lên, khi anh đút vào lỗ huyệt của
Khương Dạng một lần nữa, Khương Dạng thậm chí không còn sức để cử
động ngón tay.
“Em ngủ tiếp đi, anh sẽ không quấy rầy em đâu”
Hạ Tây Chấp từ phía trước ôm lấy Khương Dạng, không ngừng hôn lên
má cô, dưới thân chậm rãi rút ra tiến vào.
Khương Dạng ở trong lòng thầm mắng một câu “Đồ lừa đảo”.
Sau đó không kìm lòng được, thả lỏng thân thể
Những gì bắt đầu như một cơn gió nhẹ cuối cùng đã biến thành một cơn
bão.
Khương Dạng lại một lần nữa bị lăn qua lăn lại.
Người đàn ông chó kia luôn luôn nói “Em kẹp chặt một chút, anh sẽ bắn
nhanh hơn”, trong khi dùng lực nặng nhất để đẩy cô lên trên từng chút
một
Trận hoan ái này cuối cùng kết thúc lúc nào, Khương Dạng hoàn toàn
không nhớ rõ.
Cô chỉ nhớ lỗ nhỏ rất đau, hai chân cũng đau… Dù sao cô cũng
không thể khép lại được …
Cuối cùng dẫn đến – Khương Dạng ngày hôm sau không thể xuống
giường.
Cơn bão đến nhanh đi cũng nhanh
Sáng sớm hôm sau, bầu trời được rửa sạch màu xanh, không có mây rực
rỡ.
Tuy nhiên ảnh hưởng của cơn bão đối với thành phố không nhỏ, chỉ
riêng khu phố nhỏ nơi Khương Dạng đang ở đã bị thổi bay ngã vài cây
lớn.
Chưa kể đến nước đọng và chướng ngại vật trên đường bên ngoài.
Khương Dạng ngủ đến giữa trưa, mới kéo cơ thể đau nhức mệt mỏi tỉnh
dậy
------oOo------