10 giờ sáng, tại Cục Dân Chính.
Khương Dạng cầm phiếu xếp hàng trong tay, vẻ mặt có chút thất thần.
Trên khuôn mặt thanh tú, ánh mắt mờ mịt trống rỗng làm nổi bật sắc mặt
nhợt nhạt của cô.
Không một giọt máu.
Trắng bệch như một tờ giấy.
Chỉ thấy dưới mắt nhuộm một chút màu xanh đen nhàn nhạt.
Khương Dạng mở to hai mắt, đợi đến trời sáng.
Đêm qua, sau khi cô đưa ra đề nghị “ly hôn”.
Cô không nghe được bất kỳ câu trả lời nào của Hạ Tây Chấp, ngược lại
còn bị người đàn ông đè ở dưới thân, lại hung hăng làm một lần nữa.
Lần này.
Hạ Tây Chấp gần như phát điên.
Bàn tay anh không chút lưu tình, nặng nề cọ xát qua từng tấc da thịt trên
người cô.
Những vết chai sần sùi trong lòng bàn tay dường như để lại dấu vết xé
rách trên làn da mỏng manh.
Chứ đừng nói đến cây gậy nóng rực khổng lồ kia.
Từ lúc anh lao người tới, liền nặng nề đâm mạnh vào trong lỗ nhỏ
của cô.
Cứng rắn lại to ra.
Giống như một vật thể khổng lồ, đâm sâu vào cơ thể cô.
Không có thời gian thích ứng, côn ŧᏂịŧ đâm vào nghiền nát, rồi lại nhanh
chóng rút ra.
Vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Hạ Tây Chấp đã ở quân đội nhiều năm, tính cách thô bạo, phong cách
làʍ t̠ìиɦ bình thường chính là dã man tàn bạo.
Lần này.
Anh hoàn toàn phóng thích thú tính.
Trút hết cơn giận vào cuộc làʍ t̠ìиɦ này.
Khương Dạng đau đến nhíu mày.
Ngực bị bóp rất đau, lưng bị đè rất đau, lỗ nhỏ bị mở ra rất đau…
Cô không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng không thể phát ra âm thanh gì.
Hạ Tây Chấp đang hôn cô.
Chính xác hơn mà nói…
Hạ Tây Chấp đang cắn cô.
Cắn đôi môi, lưỡi, thậm chí là thành bên trong miệng mềm mại nhất của
cô…
Những chiếc răng nanh sắc bén, cắn đến cả người run rẩy.
Cho dù Khương Dạng là một kẻ ngốc, cũng biết Hạ Tây Chấp đang tức
giận.
Là kiểu giận dữ dày đặc ngập trời, làm cho người ta hít thở không thông.
Anh không nói một lời mà tức giận đều phát tiết lên người cô, thậm chí
khiến cô không thể phát ra âm thanh cầu xin tha thứ.
Không có tiếng nức nở, cũng không có rêи ɾỉ.
Hạ Tây Chấp dường như quyết tâm muốn làm Khương Dạng hoàn toàn
hít thở không thông ở trong đó.
Khương Dạng đau đến cả người phát run…
Đặc biệt là lỗ nhỏ, thịt mềm ở bên ngoài đã sớm bị sưng tấy, làm sao
có thể chịu được giày vò như vậy.
Mà trong lúc thân thể đau đớn, cô cũng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Trên côn ŧᏂịŧ của Hạ Tây Chấp, trong khe mông của cô, tất cả đều là chất
lỏng ẩm ướt sền sệt
Có của cô, cũng có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông bắn vào lúc trước.
Hòa thành một đám hỗn loạn.
Trong lúc Khương Dạng mơ mơ màng màng, vừa đau, vừa sảng khoái.
Cô và Hạ Tây Chấp kết hôn ba năm, nhưng bất giác đã quen với cách
người đàn ông thô bạo làʍ t̠ìиɦ
Phản ứng của cơ thể là không thể lừa dối người khác.
Hạ Tây Chấp không chỉ tàn nhẫn, mà còn đặc biệt kéo dài.
Côn ŧᏂịŧ luôn luôn cứng lên, thao không biết mệt mỏi.
Mông Khương Dạng bị đánh đau đến đỏ bừng.
Nhưng Hạ Tây Chấp không hề có ý định dừng lại.
Trong đau đớn và vui sướиɠ, như thể không có điểm dừng.
Cũng không biết qua bao lâu.
Khương Dạng thật sự không chịu nổi nữa.
Cô không thể cử động, cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ có ngón tay
nặng nề bám lấy lưng Hạ Tây Chấp, móng tay bén nhọn rạch ra từng vết
máu.
Dấu vết nhỏ bé như vậy đối với Hạ Tây Chấp mà nói, hoàn toàn không
tính là gì.
Động tác của anh không dừng lại chút nào
Côn ŧᏂịŧ to lớn dữ tợn vẫn đang hung hăng đâm vào Khương Dạng.
Hận không thể đâm vào, không bao giờ rút ra nữa
Nhưng…
Vẫn kết thúc.
Hạ Tây Chấp bắn vào xong, xoay người xuống giường.
Lúc đó Khương Dạng ngay cả động một ngón tay cũng không có sức
lực, chỉ có l*иg ngực còn đang hô hấp, bầu ngực đỏ trắng xen kẽ lắc lư.
Cô cho rằng, phản ứng này của Hạ Tây Chấp là không đồng ý cho cô ly
hôn.
Nhưng không ngờ
Anh đưa lưng về phía Khương Dạng, một bóng đen phủ lên thân hình
cường tráng của anh, vừa vặn bao phủ người phụ nữ đang chật vật cuộn
tròn trên giường.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp kia, lạnh lùng truyền đến
“10h sáng mai, Cục Dân Chính.”
Câu nói ngắn gọn và súc tích.
Giống như mệnh lệnh của anh đối với cấp dưới.
Khương Dạng sửng sốt một lúc, nhưng cô cũng hiểu.
Hạ Tây Chấp đã đồng ý.
Không đợi cô lên tiếng, Hạ Tây Chấp đã đứng dậy đi ra khỏi phòng, chỉ
để lại tiếng đóng cửa nặng nề.
……
Thân phận của Hạ Tây Chấp rất phức tạp
Anh đã nhập ngũ 13 năm, ba năm trước được điều đến làm đại đội
trưởng bộ đội đặc chủng ở khu A, quân hàm, đơn vị trực thuộc, thậm chí
bao gồm một số thông tin cá nhân đều là cấp bậc bảo mật.
Theo lý mà nói anh muốn ly hôn, tuyệt đối không phải là chuyện dễ
dàng, chỉ cần đi theo quy trình cùng bộ đội điều tra, là có thể phiền
người ta tức chết.
Khương Dạng không biết Hạ Tây Chấp sẽ làm như thế nào.
Dù chỉ là một đêm, giờ phút này bọn họ lại giống như vợ chồng bình
thường vậy.
Lấy số, điền vào biểu mẫu, trả lời một số câu hỏi theo quy trình, sau đó
nghe thấy nhân viên công tác cạch cạch hai tiếng, con dấu rơi xuống.
Trong tay Khương Dạng và Hạ Tây Chấp, mỗi người đều có một tờ giấy
ly hôn
Hạ Tây Chấp toàn bộ hành trình không nói thêm một chữ nào, sắc mặt
lạnh lùng, toàn thân tỏa ra hàn khí làm người ta sợ hãi
Khương Dạng thì cổ họng khàn khàn, ngay cả hô hấp cũng mang theo
đau đớn, nói chuyện giống như bị lưỡi dao xẹt qua, từng trận đau nhói.
Sau khi không còn quan hệ hôn nhân, họ trở thành những người hoàn
toàn xa lạ.
Hạ Tây Chấp đứng ở ngoài cửa cục dân chính chờ xe.
Khương Dạng cúi đầu, cầm giấy ly hôn, chậm rãi đi ngang qua Hạ Tây
Chấp.
Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau.
Cổ tay của cô bị một sức lực kéo lại
Còn chưa quay đầu lại, trước tiên nghe được Hạ Tây Chấp khàn khàn
chất vấn.
Hạ Tây Chấp nhíu chặt mày, con ngươi đen láy nhìn cô, vẻ mặt lạnh như
băng khinh thường, rồi lại mang theo áp lực nói.
“Em đang chờ anh ta sao?”
——
Nhấn mạnh một lần nữa [không có tiểu tam] [là truyện ngọt sủng]
------oOo------