“Em đang chờ anh ta sao?”
Lúc Hạ Tây Chấp nói ra câu này, không hiểu sao có hơi trẻ con bướng
bỉnh.
Một người đàn ông 28 tuổi. Người đầy thành thục cơ trí, khuôn mặt đẹp
trai thâm thúy, lông mày sắc bén như lưỡi đao, anh cùng hai chữ “trẻ
con” này không liên quan gì cả.
Tuy nhiên,
Đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia, lại cố chấp nhìn Khương Dạng như
vậy, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt cô.
Muốn một thứ gì đó… Thứ mà anh có thể nắm chặt như cọng rơm cứu
mạng không buông.
Khương Dạng quá mệt mỏi.
Đầu óc cô trống rỗng.
Trong lúc xúc động không kịp đề phòng nghe được câu hỏi của Hạ Tây
Chấp, trong đầu cô bối rối, thậm chí không thể phản ứng được “Anh ta”
trong miệng anh là ai?
Khương Dạng vừa sững sờ vừa mờ mịt ngơ ngác.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Tây Chấp trầm thấp hỏi câu thứ hai.
“Anh ta đối xử tốt với em không?”
Hạ Tây Chấp cứ nghiến răng nghiến lợi như vậy, giọng nói trầm thấp
căng thẳng mới nói ra hai chữ “Anh ta”
Khương Dạng lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào người đàn ông
trước mặt.
Suy nghĩ chậm rãi chuyển động, cô dường như hiểu được điều gì đó, rồi
lại nhớ ra cái gì.
Hạ Tây Chấp nhìn chằm chằm Khương Dạng với đôi mắt đen như mực
không chớp. Nhìn khuôn mặt thanh tú quen thuộc kia, ở trong tái nhợt
cùng tiều tụy, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười đầu tiên
trong ngày.
Một khắc ánh sáng rực rỡ, giống như pháo hoa đột nhiên nở rộ, đốt cháy
đôi mắt mịt mù như sương
Hai mắt Khương Dạng trở nên sáng ngời.
Ngay sau đó.
Hạ Tây Chấp nghe được cô nói.
“Rất tốt, anh ta đối với em rất tốt, từ trước đến nay đều rất tốt.”
Rõ ràng là giọng nói bình tĩnh khàn khàn, nhưng Hạ Tây Chấp nghe thấy
một chút vui mừng từ trong lời nói của Khương Dạng.
Người đàn ông đó, luôn luôn tồn tại.
Ngay cả khi họ đã kết hôn được ba năm.
Anh chưa bao giờ thay thế vị trí của người kia trong lòng Khương Dạng.
Hạ Tây Chấp hít một hơi
Anh nhìn chằm chằm khóe mắt Khương Dạng sáng ngời, cuối cùng
buông tay ra.
……
Đêm khuya.
Vẫn là căn phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc.
Trên chiếc giường đôi cực lớn, đã không còn bóng dáng hai người quấn
lấy nhau, chỉ lộ ra thân thể trần trụi cường tráng mạnh mẽ của một người
đàn ông.
Hạ Tây Chấp nằm sấp.
Anh híp mắt, dáng vẻ ngủ như không ngủ, nhưng giữa đôi lông mày hơi
nhíu chặt, còn có quai hàm căng cứng, tất cả đều lộ ra tâm trạng phiền
não của anh lúc này.
Bàn tay phải bên hông của anh nằm sâu dưới tấm chăn bông đang nâng
lên.
Chăn đã được di chuyển lên xuống theo chuyển động của lòng bàn tay.
Hạ Tây Chấp đang tự thủ da^ʍ
Lòng bàn tay thô ráp nắm chặt côn ŧᏂịŧ đang cứng, vuốt chúng nhanh
chóng không ngừng chuyển động.
Côn ŧᏂịŧ rậm rạp, qυყ đầυ to trong, đứng sừng sững dưới bụng bộ lông
dày đặc, nghiễm nhiên là một dáng vẻ du͙© vọиɠ cương lên.
Nhưng…
Hạ Tây Chấp không bắn ra được.
Đã 30 phút rồi
Cho dù anh thủ da^ʍ thế nào, xoa bóp qυყ đầυ thế nào, bóp túi trứng như
thế nào thì anh không thể xuất tinh ra được.
Đã cấm dục hơn một tháng, du͙© vọиɠ thân thể tích lũy đến đỉnh điểm,
nhưng lại không muốn phát tiết.
Giống như cây gậy thịt to lớn này, không phải của anh.
“Đm…”
Trong căn phòng yên tĩnh, nhớ tới tiếng Hạ Tây Chấp cắn chặt răng cúi
đầu chửi rủa.
Một tháng trước ở cục dân chính, cấp dưới Tần Minh lái xe đưa Hạ Tây
Chấp về quân đội.
Tiếp theo là cuộc diễn tập huấn luyện khép kín kéo dài một tháng.
Tiêu hao thể lực cường độ cao cùng trí não vận hành khiến Hạ Tây Chấp
căn bản không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Bên tai là tiếng đạn xuyên qua, ngửi thấy mùi khói thuốc súng cay mũi,
ngay cả thời gian ngủ cũng là xa xỉ, chứ đừng nói là tự thủ da^ʍ.
Cuộc tập trận kéo dài đã kết thúc với phần thắng thuộc về phe của Hạ
Tây Chấp.
Vẫn là thuộc Tần Minh, lái xe đưa anh về quân đội.
Lúc Hạ Tây Chấp và Tần Minh bước vào cửa, bóng của hai người như
náo loạn thành một con rồng đen lớn.
Lúc mở cửa, Hạ Tây Chấp nhạy bén nhận thấy thay đổi trong phòng, cho
rằng là có trộm, trong nháy mắt tiến vào trạng thái cảnh giác chiến đấu,
Tần Minh thậm chí còn chạm vào con dao găm ở phía hông của cậu
Bầu không khí căng thẳng, chạm vào là nổ ngay lập tức.
Hạ Tây Chấp giật mình hiểu ra.
Trong nhà không thiếu cái gì, chỉ là thiếu một nữ chủ nhân.
Anh đã ly hôn, trong căn nhà này đã không còn Khương Dạng nữa.
Hạ Tây Chấp lại quên mất.
Tần Minh nói: “Chỗ này là đại viện, làm sao lại có tên trộm gan lớn nào
dám đến chỗ này ăn trộm chứ? ”
“Đội trưởng, anh và chị dâu đã ly hôn rồi. Một tháng trước em đến cục
dân chính đón anh…”
Tần Minh còn nói: “Đội trưởng, anh và chị dâu nổi tiếng là đôi vợ chồng
mẫu mực mà, rốt cuộc tại sao có thể ly hôn chứ? ”
Phải, phải…
Họ là đôi vợ chồng mẫu mực…
Hạ Tây Chấp cầm cây gậy trong tay không bắn ra được, trong lòng buồn
bã nghĩ.
------oOo------