Nhụy hoa bên trong bị qυყ đầυ khổng lồ nghiền nát, cô muốn thả lỏng
bên dưới, nhưng tiểu huyệt càng lúc càng chặt.
Trình Diệu Khôn biết cô sắp cao trào, anh mạnh mẽ đâm thẳng vào cửa
tử ©υиɠ, cô liền run rẩy lêи đỉиɦ, thậm chí có thể triều phun.
Nhưng vẫn chưa đủ, anh đột nhiên rút côn ŧᏂịŧ ra…
Vách tường bên trong bám quá chặt chẽ, khi gậy thịt được kéo ra còn
phát ra tiếng ‘ba-’ từ nơi kết hợp của hai người. Dâʍ ŧᏂủy̠ bị kẹt bên
trong cũng theo đó mà chảy ra.
Không còn côn ŧᏂịŧ bên trong, kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng bị đánh bay, cảm
giác trống rỗng nổi lên, mị thịt xoắn chặt, mấp máy khó chịu…
“Ưm…”
Hà Lộ khó chịu nức nở, Trình Diệu Khôn vòng qua eo cô nâng cả người
dậy, ôm cô đến bồn rửa tay.
Đá cẩm thạch lạnh lẽo khiến Hà Lộ run rẩy, côn ŧᏂịŧ ma sát lên tiểu huyệt
ướt nóng làm các tầng tầng lớp lớp tường thịt bên trong xoắn chặt theo,
càng lúc càng ngứa ngáy…
Hà Lộ cắn nhẹ môi dưới thở dốc, tay nhỏ nắm chặt lên bồn rửa tay, nhìn
anh lấy ra một hộp bαo ©αo sυ, mở nắp rồi móc ra một cái.
Trình Diệu Khôn đưa áo mưa cho cô: “Giúp anh tròng nó lên.”
Hà Lộ run rẩy nhận lấy, hơi nuốt nước bọt xé bao, cẩn thận cầm chặt đồ
vật bên trong.
Đây không phải là lần đầu cô giúp anh đeo lên, Hà Lộ dễ dàng phân biệt
được đâu là mặt trong mặt ngoài. Cô hơi kéo đầu nhọn lên một chút, đặt
lên qυყ đầυ rồi kéo phần còn lại lên thân gậy sau đó đè xuống…
Bàn tay cô vừa chống lên đá cẩm thạch nên có chút lạnh, khi tiếp xúc với
côn ŧᏂịŧ nóng bỏng còn trượt xuống dưới khiến anh thoải mái vô cùng.
Trình Diệu Khôn sung sướиɠ hừ một tiếng, tay nhỏ Hà Lộ chợt dừng lại,
cô bỗng sờ đến một điểm lạ trên bao…
“Sao vậy?” e boo k t r u y e n . v n
“Cái này, hình như không giống lần trước…” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Trình Diệu Khôn cười: “Sao giống nhau được, cái này là loại có gai.”
Hà Lộ nhíu mày, miệng nhỏ hơi mở.
Không phải vì quá bất ngờ, mà là… Lúc anh không mang bao đã đâm cô
bán sống bán chết, bây giờ… Còn đeo loại có gai…
“Anh chỉ mang cái loại này thôi, thử đi.”
“Anh cố ý.”
Trình Diệu Khôn đúng là cố ý, nhưng anh không thừa nhận, chỉ cúi đầu
ngậm lên cánh môi cô.
Cô đáng yêu quá, muốn cắn một cái!
Một tay anh giữ chặt gáy cô, bao bọc hết cánh môi nhỏ bên trong, tay
còn lại cầm lấy cự vật, hơi tách đầu gối cô ra rồi cắm thẳng vào tiểu
huyệt ướŧ áŧ.
Vừa bị anh tàn nhẫn khai phá, cửa huyệt cùng mị thịt bên trong vô cùng
mềm mại, qυყ đầυ chỉ mới chống lên đã dễ dàng cắm rút.
Lúc anh đâm vào, cảm giác căng trướng lại trực trào lên, Hà Lộ nhíu
mày ê a, Trình Diệu Khôn đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô…
Côn ŧᏂịŧ dữ tợn phá vỡ tầng tầng lớp lớp nếp uốn bên trong, thậm chí
bụng dưới còn nhô lên theo hình dáng của côn ŧᏂịŧ.
Các lớp gai trên bao cứ tưởng không ảnh hưởng gì nhưng giờ đây, từng
miếng gai mềm cọ lên khắp vách tường thịt của cô, hung hăng chà xát,
thậm chí còn xoa bóp lên điểm G. Hà Lộ vặn vẹo, bên dưới càng thêm
ngứa ngáy…
Vừa rồi không được cao trào khiến tiểu huyệt tê ngứa, bây giờ đang tham
lam ngậm chặt côn ŧᏂịŧ không buông, từng chút hút vào…
“Ừ —” Trình Diệu Khôn hừ một tiếng, buông môi cô ra, “Tiểu bức cắn
chặt quá.”
------oOo------