Trình Diệu Khôn nâng môi lên cao: “Chuyện bên anh xử lý xong rồi.”
“Nhanh vậy sao?!”
“Tối hôm qua đã nói với em rồi mà, sáng nay tới cục xử lý giấy tờ là
xong, không cần bất ngờ như vậy.”
Hà Lộ nắm chặt đầu ngón tay, tuy cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn không
nhịn được hỏi: “Anh khi nào về?”
Nghe giọng nói cẩn thận của cô, âm giọng phương Nam mềm mềm ngọt
ngọt, Trình Diệu Khôn nghe vào, lỗ tai như được tắm nước nóng.
“Anh mua vé bay lúc 3 giờ 40, có thể đến đón em vào tiết học buổi tối.”
Hà Lộ nghe xong, khóe môi như kéo tới tận mang tai, Trình Diệu Khôn
lại nói.
“Nhớ mặc váy.”
“A…”
Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, Trình Diệu Khôn mới cười tắt
điện thoại, tìm công ty chuyển nhà gọi đi, sau đó mới dẫn biên kịch Lưu
về nhà mới.
Nhà Trình Diệu Khôn không thiếu gì, nhưng gia đình biên kịch Lưu cũng
muốn chuyển vào sớm. Đồ bên trong vẫn còn khá mới, vứt đi cũng
không được, nên anh muốn để bớt vài thứ về biệt thự bên kia.
Sau khi lựa chọn vài thứ để dọn, anh mang đi một nửa, để lại một nửa.
Mẹ của biên kịch Lưu cười không khép được miệng, giá nhà vừa hợp lý,
mà còn được tặng vài vật dụng trong nhà nữa!
Trình Diệu Khôn rời đi, vợ biên kịch Lưu cũng chụp một tấm khắp nhà
rồi đăng lên mạng khoe.
Khi Lý Tư Mục và Trình Diệu Khôn quen nhau, hai vợ chồng biên kịch
Lưu cũng quen biết cô ta và có đi ăn cùng nhau vài bữa cơm, sẵn tiện
thêm tài khoản của nhau.
Cho nên khi vợ biên kịch Lưu đăng bài, cô ta nhìn thấy hình cả người
ngây ngốc.
Cô biết từ chỗ Lý Phong rằng Trình Diệu Khôn muốn bán nhà, nhưng cô
ta cũng không hỏi nhiều. Chỉ đơn giản nghĩ rằng Trình Diệu Khôn kéo số
cô ta vào danh sách đen, cố ý không liên hệ với cô ta, cũng bán nhà để
thu hút sự chú ý của mình.
Cho nên cô ta nhờ Lý Phong thăm dò giúp mình, liền biết được Trình
Diệu Khôn đã quay lại.
Cô ta không hề nghĩ tới, anh lại xử lý mọi việc nhanh như vậy, nhà cũng
đã bán rồi!
Gia đình Lý Tư Mục không thiếu nhà, cô ta vốn không để bụng đến
chuyện này, vấn đề là căn nhà kia… Chính là khi xưa anh muốn lấy lòng
ba mình mới phải mua, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau!
Lý Tư Mục bực tức, đồng thời cũng ý thức được việc lần này Trình Diệu
Khôn nghiêm túc, không giống với trước kia mỗi khi cô ta khóc lóc ồn
ào, chỉ cần qua một khoảng thời gian tìm Trình Diệu Khôn làm nũng
nhận sai là có thể giải quyết mọi chuyện!
3 giờ chiều, Lý Tư Mục gọi cho một vòng bạn bè, sau đó trang điểm thay
đồ phóng ra khỏi nhà, lái xe đến nhà cũ Trình Diệu Khôn kiếm người,
đương nhiên anh không ở đó.
Vì thế cô ta lại chạy đến căn biệt thự bên kia, cũng chẳng có ma nào.
Cô ta gấp lắm rồi, cả điện thoại lẫn Wechat đều bị anh cho vào danh sách
đen, vì thế chỉ còn cách gọi điện cho Lý Phong nhờ vả.
Lý Phong rất thích cô ta, thích đến mức có thể vui vẻ chấp nhận trở
thành lốp xe dự phòng của ả.
Còn Lý Nam cũng có thích, nhưng đối với cô ta chỉ có tìиɧ ɖu͙©, đây
cũng là lý do anh ta trực tiếp nói ra mọi chuyện cho Trình Diệu Khôn
nghe.
Anh ta biết Trình Diệu Khôn sẽ không chấp nhận được chuyện này nên
chia tay. Anh ta cho rằng Trình Diệu Khôn đi rồi, Lý Tư Mục sẽ trực tiếp
cùng bọn họ dây dưa, nhưng kết quả cô ả cho anh ta vào danh sách đen,
có việc thì sẽ chỉ tìm Lý Phong.
Lý Phong nhìn người gọi đến trong điện thoại, trong lòng thừa biết
chuyện gì, nhưng vẫn bấm nút nghe.
Không chỉ nghe máy, cậu ta còn đồng ý giúp đỡ tìm nơi ở của Trình Diệu
Khôn.
Sau khi tắt điện thoại, Lý Phong hơi lo lắng.
Trình Diệu Khôn sẽ ở nhà ai được cơ chứ? Ngoại trừ những anh em kết
nghĩa kia thì còn có ai?
Vấn đề là mấy người anh em kia đều biết chuyện của cậu ta và Lý Tư
Mục, thậm chí khi Trình Diệu Khôn mới biến mất được một tuần, cậu
Năm liền gọi điện tới đe dọa…
Lý Phong cầm di động nhìn nửa ngày, cuối cùng gọi điện cho biên kịch
Lưu.
------oOo------