Trình Diệu Khôn đã sớm có chuẩn bị từ kinh nghiệm ban trưa, anh cắn
răng, rút côn ŧᏂịŧ nóng ướt ra ngoài.
ANh rút quá nhanh, thịt non bên trong vẫn còn đang co rút theo dáng
hình của côn ŧᏂịŧ, phải một lúc sau mới thu lại như cũ.
“Ưm —”
Hà Lộ nhíu mày, cơ thể đang run rẩy bỗng bị rút ra còn cọ lên vách
tường thịt bên trong, tiểu huyệt không ngừng mấp máy xoắn lại.
Đột nhiên bên trong trống rỗng, không có gì lấp đầy, hoa huyệt nóng
bừng lên.
Cảm giác này khác hẳn lúc bị anh đâm loạn bên trong.
Khi ấy từng nhịp cắm như có một dòng điện vô hình chạy khắp cơ thể
cô, vừa tê, vừa trướng khiến cô sợ hãi.
Nhưng bây giờ cảm giác trống vắng này thật khó chịu, không chỉ tiểu
huyệt mà cả bụng nhỏ đều không thoải mái…
Cô khó chịu rụt vai, nhỏ giọng rầm rì, Trình Diệu Khôn rút côn ŧᏂịŧ ra
chống lên kẽ mông cô, cọ cọ lên miệng huyệt.
“A…”
Xúc cảm tê dại lần nữa tràn ra toàn thân, Hà Lộ rên ra tiếng, bụng nhỏ áp
lên vách tường, mông không chịu nổi mà nhếch lên cao, như sợ anh
không tìm thấy hang động nóng bỏng của mình.
“Hà.” Trình Diệu Khôn cười nhẹ, “Dươиɠ ѵậŧ mới rút ra một chút, tiểu
bức đã không chịu nổi mà thèm khát rồi.”
“Ưm, vào… Cắm vào đi mà…”
Hà Lộ khó chịu thở dốc, hơi nâng cằm lên, không quan tâm tới lời nói
sắc tình của anh, tay nhỏ luồn ra sau sờ soạng lung tung trên bắp đùi anh.
Trình Diệu Khôn hít một hơi khi bị tay cô cào nhẹ lên bụng dưới, cố nén
xuống xúc cảm của mình. Tiếp tục ma sát qυყ đầυ trước cửa huyệt, chờ
cô thả lỏng.
“Không phải vừa nãy nói không chịu nổi sao?”
Hà Lộ mơ mơ màng màng lắc đầu, vẫn tiếp tục sờ lung tung trên người
anh, chỉ khi anh thúc nhẹ vào nửa qυყ đầυ mới thoải mái một chút.
Cô bất lực xoay đầu nhìn, ánh mắt đáng thương.
“Ưm, chịu, chịu được mà… Vào.. A… Anh cắm vào đi…”
Đuôi mắt cô đỏ lên, ánh nhìn ngập nước, bộ dạng lẳиɠ ɭơ làm Trình Diệu
Khôn muốn chơi chết cô!
Rõ ràng biết một khi cắm vào thì sẽ bắn ra, thà rằng rút ra một chút rồi
lát nữa làm cô đến ngất xỉu.
Nhưng Trình Diệu Khôn cuối cùng cũng không nhịn được, cằm anh căng
chặt, đỉnh eo lên trên, côn ŧᏂịŧ ‘phốc’ một tiếng đi hết vào trong tiểu
huyệt nóng bức.
“A —”
Dòng điện tê trướng nháy mắt lan ra khắp người cô, Hà Lộ sướиɠ đến da
đầu tê rần, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
“Mẹ kiếp! Mới cắm vào đã kêu da^ʍ như vậy! Tiểu bức thích bị dương
vật cắm vào sao?!”
Trình Diệu Khôn vừa cắm vào đã bị ép đến mức hông tê rần, trên eo như
gắn động cơ mô tơ, đâm vào vừa nhanh vừa sâu.
“A a, ưm — a, nhanh quá — a a —”
Hà lộ bị anh mạnh mẽ cắm rút, hàm răng va vào nhau, âm thanh rêи ɾỉ
đứt quãng.
Trình Diệu Khôn còn sợ không đủ sâu, bàn tay to lướt xuống bụng nhỏ,
ép cánh hoa mềm để nâng mông cô cao lên, thuận tiện cho anh chơi.
“Cắm chết em đồ dâʍ đãиɠ này! Mới bị làm vài lần mà đã lẳиɠ ɭơ như
vậy!
“A a — sâu quá, a a — tê, tê quá, a ưm —”
“Ừ — chặt quá, có phải bị cắm sướиɠ lắm không?”
“Sướиɠ, a, ưm, sâu quá, a a —”
“Đồ lẳиɠ ɭơ! Làm chết em!”
------oOo------