Trình Diệu Khôn thấy cô chậm chạp không hé răng, bàn tay to vòng qua
eo cô nắm lấy mông nhỏ.
Tay anh rất lớn, gần như bao bọc lấy cả mông cô. Lòng bàn tay truyền
đến nhiệt độ nóng ấm xuyên qua vải dệt đến cánh thịt mềm mại.
Hà Lộ hít hà một hơi, sau đó bị anh nâng người lên ấn ấn, bụng nhỏ bị
một vật thô cứng đè ép lên, thứ này còn nóng hơn lòng bàn tay…
“Giữa trưa làm không đủ.”
Anh nhìn cô, trong mắt phảng phất ngọn lửa tìиɧ ɖu͙©, âm thanh cũng
khàn khàn.
Hà Lộ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, vội vàng nuốt xuống một
ngụm.
“Mẹ, mẹ em đang trong phòng bếp, bọn mình qua đó nhanh đi…”
“Miệng nói đi nhanh, nhưng trong lòng muốn đồng ý”
Anh nói xong, bàn tay to dưới mông bắt đầu xoa bóp, vật nóng trên bụng
kia cũng đỉnh đỉnh ấn ấn.
Hà Lộ cũng không biết bản thân đang bị gì.
Rõ ràng tiểu huyệt vẫn còn đang đau, nhưng bị anh xoa một hồi thì lại
thấy tê tê, còn chảy nước nữa…
Trình Diệu Khôn cũng không chịu nổi.
Vốn dĩ chỉ muốn chọc cô một chút, kết quả đỉnh nhẹ vài cái liền muốn
làm.
Mông thịt thật mềm, bụng nhỏ cũng mềm nữa… Lúc nào cũng muốn đè
cô ra làm!
Côn ŧᏂịŧ càng lúc càng cứng, anh thở nặng nề, bàn tay dưới mông dần
trượt xuống theo khe hẹp.
“Đừng…”
Hà Lộ vội vàng nắm lấy tay anh, nhưng không làm được gì…
“Ướt rồi.”
“…” Hà Lộ vùi mặt vào ngực anh, cảm giác ngượng ngùng không nói
nên lời.
Bị sờ cách lớp quần áo như vậy, ngứa quá…
Thấy cô mềm nhũn nằm trong lòng mình, Trình Diệu Khôn thấp giọng
cười, bàn tay to kéo lưng quần ra chui vào.
Ngón tay đẩy nội y ra một chút, trực tiếp cắm vào tiểu huyệt ướŧ áŧ của
cô.
Hà Lộ cứng người, thấp giọng rêи ɾỉ.
“Bị làm đến chân mềm ra, vừa sờ một chút đã ướt, vậy mà không da^ʍ
sao?”
Trình Diệu Khôn vừa nói vừa đâm chọt vào trong người cô.
Hà Lộ bị làm phát ngứa, chân mềm nhũn, thấp giọng hừ hừ.
“Đừng nói nữa…”
“Không cho nói thì cắm vào nhé.”
Cắm vào?
Hà Lộ sửng sốt, Trình Diệu Khôn rút tay ra, quay cô đối diện với vách
tường, bàn tay to cởϊ qυầи xuống.
Hà Lộ hoảng sợ, một tay giữ chặt lưng quần.
“Mẹ em đang ở nhà!” Cô thấp giọng nói.
“Mẹ em đang xào rau, mình có chút thời gian.”
Trình Diệu Khôn giữ chặt tay cổ tay nhỏ, bắt chéo ra sau lưng, kéo quần
ngủ và quần trong của cô xuống tận đầu gối.
Thấy phía dưới mình lành lạnh, Hà Lộ nóng nảy, quay đầu nhìn anh.
“Đừng làm nữa!”
“Ai làm gì em?”
Trình Diệu Khôn cũng đang kéo quần mình ra, côn ŧᏂịŧ đã sớm cương
cứng rục rịch rút đầu ra.
Anh lùi bước, nắm chặt eo cô nâng lên.
“Mở chân ra.”
“Không…” Hà Lộ quay đầu nhìn anh, cô thật sự muốn khóc, “Buổi tối
em ra ngoài với anh được không?”
“Chuyện đó tính sau.”
Trình Diệu Khôn nói, một chân chen giữa hai đùi cô tách ra.
“Buổi tối em không cần ra ngoài nữa, cứ ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập,
nghỉ ngơi cho tốt. Tới khuya anh sẽ qua tìm em.”
“Tìm em?”
“Ừ, qua phòng anh ngủ.”
“…”
Hà Lộ không biết phải nói gì, Trình Diệu Khôn đã điều chỉnh xong tư
thế, cầm côn ŧᏂịŧ chuẩn bị đỉnh lên.
Qυყ đầυ cọ cọ vài cái, chuẩn xác nhắm vào hoa huyệt nhỏ mà đâm
vào…
------oOo------