Qυყ đầυ liên tục ma sát lên mị thịt non mềm, hạt đậu nhỏ phía trước
cũng bị lòng bàn tay anh xoa nắn, càng ngày càng sưng to lên.
Xoa được vài lần, Hà Lộ lại lần nữa co rút hoa huyệt bắn nước ra, da^ʍ
thủy chảy lên qυყ đầυ nóng bỏng.
Trình Diệu Khôn nhanh chóng rút côn ŧᏂịŧ của mình ra, loát thêm vài cái
rồi bắn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng bắn đầy lên mông nhỏ và đùi Hà Lộ.
Anh cau mày, bàn tay to vẫn đang lên xuống gậy thịt, kéo dài kɧoáı ©ảʍ
bắn tinh. Một vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng rơi lên quần của Hà Lộ.
Cô nằm trên tay lái thở dốc, cả người không còn chút sức nào.
Thế giới dường như yên tĩnh lại, mùi vị da^ʍ mỹ tanh ngọt vẫn còn
quanh quẩn trong không khí, xen lẫn tiếng thở dốc rõ ràng.
Một hồi sau, Hà Lộ nghe tiếng mở tủ.
Cô quay lại nhìn, thấy anh đang lấy thứ gì trong hộc xe ra. là một hộp
khăn giấy.
Hà Lộ lúc này mới tỉnh lại, phát hiện bản thân vừa làm gì…
Cô bị người đàn ông này sờ ngực, chơi tiểu huyệt, còn bị côn ŧᏂịŧ đâm tới
mức phun nước, cô nên cảm thấy xấu hổ và hối hận…
Nhưng không hiểu sao… Trong lòng cô trống rỗng, không cảm nhận
được gì cả…
Trình Diệu Khôn lấy khăn giấy ra, lau sạch hoa huyệt ướt đẫm của cô.
“Á…” Hà Lộ hừ một tiếng, theo bản năng vặn vẹo mông nhỏ.
“Đừng nhúc nhích, anh đang lau khô giúp em…”
“Em, em tự làm được.”
“À…” Anh rút tờ khăn giấy ướt ra, cúi người xuống nhìn cô: “Vừa nãy
bị làm thì không xấu hổ, bây giờ xấu hổ cái gì?”
Anh mỉm cười, ánh mắt trêu chọc.
Hà Lộ cảm thấy thẹn thùng trước lời nói của anh, cô giấu mặt xuống
dưới.
Sao giống nhau được…
Trình Diệu Khôn ngồi thẳng dậy, tiếp tục lau người.
Anh không những giúp cô lau sạch chỗ đó, mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đùi, mông
cũng được anh dọn dẹp, sau đó mới quay sang tự sửa sang cho mình.
“Xong chưa ạ?”
“Xong rồi.”
Hà Lộ nghe xong, nhanh chóng kéo qυầи ɭóŧ trên đầu gối lên.
Cô mới kéo lên đến đùi thì bị Trình Diệu Khôn cản lại.
Cô thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”
“Ướt đến mức vắt ra nước mà em còn muốn mặc sao?”
Hà Lộ lại bị lời nói của anh làm cho xấu hổ, cô quay đầu lại: “Em sẽ thay
ra lúc về nhà…”
Trình Diệu Khôn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng thả tay cô
ra.
Cô vội vàng kéo qυầи ɭóŧ lên, cảm giác vải ướt dán vào đóa hoa mềm
mại kia có hơi…
Thấy người cô cứng nhắc, Trình Diệu Khôn thấp giọng cười.
“Khó chịu lắm đúng không?”
Hà Lộ nhẹ nhàng gật đầu, kéo quần đồng phục lên, chuẩn bị quay về ghế
phụ, nhưng Trình Diệu Khôn lại kéo cô về ngồi trên đùi anh.
“Không phải vội.” Trình Diệu Khôn ôm chặt cánh tay cảm nhận vòng eo
mềm mại của cô, nghiêng đầu nói sát bên tai cô: “Eo em nhỏ thật, mạnh
tay một chút có thể bị gãy mất.”
Trình Diệu Khôn nói không sai, cô có thể bị bẻ gãy thật.
“Ngứa quá…”
“Không phải mới cao trào sao? Giờ lại ngứa à?”
Anh trêu chọc nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô.
Mặt Hà Lộ nóng lên, hơi rụt vai xuống: “Lỗ tai ngứa.”
------oOo------