Gen Mê Luyến

Chương 7

Cô không khỏi trêu chọc nói: "Cartier cũng muốn vứt đi à?"

"Cô thích?"

"Không hẳn là thích. Chỉ là trước đây khi quay phim đã từng dùng qua." Giọng Tùng Ngu ám chỉ sự hoài niệm. Khuôn mặt được ánh lửa chiếu rọi cuối cùng cũng lộ ra một chút ấm áp.

Sự yên lặng bao trùm trong chốc lát.

Hắn hỏi cô: "Cô tên gì?"

Câu hỏi này quá đột ngột.

Tùng Ngu không nói, tim đập lỡ một nhịp.

Rồi cô nghe thấy tiếng lách cách của một chiếc bật lửa khác ở tầng trên.

Một chút mùi thuốc lá ngào ngạt, dọc theo bậc thang đi xuống, uốn éo tiến về phía cô.

Cô không khỏi thầm nghĩ, đây đúng là người hút thuốc. Thực sự không biết hắn mang theo bao nhiêu chiếc bật lửa khi ra ngoài mỗi ngày.

"Tôi có thể giúp cô." Hắn tiếp tục.

Giọng nói trở nên hơi nghèn nghẹn, có lẽ là do hút một điếu thuốc.

“Giúp tôi?” Tùng Ngu ngẩn ra, “Có ý gì?”

"Cô thiếu cái gì? Tiền? Tài nguyên? Hay là phim điện ảnh mới?"

Cô không trả lời mà hỏi ngược lại hắn: "Tại sao?"

"Bởi vì hôm nay tâm tình của tôi rất tốt, muốn làm việc thiện." Hắn nhàn nhạt nói: "Hơn nữa... Tôi đã nói rồi, Trần tiểu thư, giọng cô rất êm tai."

Tùng Ngu: "Anh biết tôi họ Trần."

Tất nhiên, Lý Tùng vừa gọi cô là Tiểu Trần.

Hắn thờ ơ cười: "Cái này rất đơn giản. Hai mươi sáu tuổi, nữ đạo diễn, họ Trần. Chỉ cần một cuộc điện thoại là tôi có thể biết được cô là ai."

Tùng Ngu cũng cười nói: "Quý ngài đã lợi hại như vậy, một cuộc điện thoại đã biết, vậy thì cần gì phải hỏi tôi?"

"Bởi vì tôi muốn nghe chính cô nói điều đó. Bằng giọng nói của cô."

Dường như có một sự dụ dỗ không thể nhận ra trong giọng trầm. Lẫn trong mùi thuốc lá, nó giống như một cái móc cắn vào xương, phải móc ra linh hồn của người đó.

Hắn chậm rãi lặp lại: “Nói cho tôi biết tên của cô."

Trái tim của Tùng Ngu rung động. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, não nóng lên và cảm giác đập rộn ràng kỳ lạ quay trở lại.

Nhưng trong giây tiếp theo, đầu ngón tay như cảm thấy một trận đau nhói.

Thì ra ngón tay bị tàn thuốc lá đốt cháy.

Cơn đau đánh thức Tùng Ngu hoàn hồn lại.

Bộ não bắt đầu bật đèn đỏ, tín hiệu khẩn cấp trên biển, nhấp nháy nhấp nháy, cảnh báo cô —bởi vì người lạ bất ngờ vượt qua vạch.

Nhưng cô không bao giờ thụ động.

Vì vậy, cô ném mẩu thuốc lá xuống đất, dập tắt những tia lửa, lăn về phía trước và đột ngột ngồi xuống mép lan can.

Dù động tác của Tùng Ngu rất nhẹ nhàng nhưng lan can cũ kỹ vẫn bị rung chuyển dữ dội.

Cô không hề sợ sệt mà chống khuỷu tay lên lan can và ngả người ra sau một chút.

Từ góc độ này, cô có thể thấy rằng thực sự có một người đang đứng trên lầu.

Ánh sáng lộn xộn bị tách ra, bóng dáng to lớn hiện lên trên tường.

Dáng người cao thẳng, đôi chân quấn trong quần dài thẳng tắp, cơ bắp săn chắc, tùy ý chồng lên nhau, dựa vào mặt tường.

Đôi giày da mũi nhọn đắt tiền và bóng loáng đang vô tư dẫm nát những mẩu thuốc lá vương vãi trên sàn nhà.

Từ góc nhìn chuyên nghiệp của một đạo diễn mà nói, bố cục của bức ảnh này rất hoàn hảo, ánh sáng và bóng tối cũng hoàn hảo, có thể gọi là cảm giác điện ảnh hạng nhất. Vừa có loại nhăn nhíu bẩn thỉu trên đường phố, mà còn vừa bởi vì đôi chân dài của nam chính, mang lại cảm giác tràn đầy sự quyền lực sắc bén.

Thật tệ là cô không có máy ảnh vào lúc này.

"Cô đang làm gì vậy?" Hắn hỏi cô.

Cái bóng trên tường hơi nghiêng về phía cô, với một vòng cung ba chiều như một tác phẩm điêu khắc.

"Tôi đang nhìn anh đấy." Tùng Ngu khẽ mỉm cười, "Anh rất ăn ảnh, có muốn cân nhắc về việc quay phim không? Hay là đổi lại tôi chọn anh đi."

Hắn tựa hồ ngẩn ra.

"Vẫn là anh ở trên lầu, tôi ở dưới lầu. Anh nghe được bí mật của tôi, đoán được thân phận của tôi, nhưng tôi lại không biết gì về anh, thân phận chênh lệch như vậy, cần gì phải nói trợ giúp? "

Trên thực tế, từ góc độ này, Tùng Ngu vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

Cô chỉ đang đánh cược. Đánh cược xem hắn không muốn bị tò mò về thân phận của mình. Đánh cược xem cái người cao cao tại thượng này có bao nhiêu kiên nhẫn cho một cuộc gặp gỡ đêm khuya.

Cô đã đúng.

“Tôi rất ít làm việc thiện.” Hắn trầm mặc một lát, sau đó nhàn nhạt nói: “Cô suy nghĩ một chút đi.”

Tùng Ngu: "Đối với lòng tốt của một người lạ, một điếu thuốc là đủ."

Hắn cười khẩy.

Ma xui quỷ khiến, cô lại nói thêm: "Tôi nghĩ anh hiếm khi bị từ chối."

Hắn cười lớn.

Cười đến nỗi ngực hắn run lên, như thể hắn đang chơi một bản cello hoang dại.

Trầm thấp, hoang dại nhưng vô cùng quyến rũ.

“Cô là người đầu tiên.” Hắn nói, “Trần tiểu thư, tạm biệt.”

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân nhỏ dần. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, mùi thuốc lá cũng dần tan biến.

Hắn đi ra ngoài.

Hương thơm ngọt ngào của Datura vẫn còn phảng phất trong không khí.

Tùng Ngu ngồi tại chỗ, dùng ngón tay vuốt ve bề mặt bóng loáng của chiếc bật lửa. Chợt mỉm cười và ném nó xuống.

Tạm biệt? Không cần gặp lại đâu.

Cô sẽ không bao giờ đến S Star nữa.