“Anh cái đồ ti tiện này! Anh mà cũng dám đánh mông tôi hả, ô ô đau quá, đau quá a a a.” Niên Nhu Nhu nửa người trên ghé vào sô pha, váy bị vén cao đến ngang hông, cặp mông tròn chỉ được một cái qυầи ɭóŧ mỏng manh không quá lớn bao bọc lấy. Cô nằm trên sô pha kêu khóc, cái mông vểnh lên hướng về anh mà ngún ngẩy qua lại.
Đường Tịch Quân bị tiếng kêu khóc của cô làm đến đau đầu, tâm phiền ý loạn, rõ ràng là cái cô đại tiểu thư ngang ngược vô lý này gây ra phiền phức, như thế nào bây giờ lại quay ngược lại khóc lên trước chứ.
Niên Nhu Nhu trước kia coi trọng nhất là sĩ diện, tuyệt đối không có khả năng khóc lóc kêu la như vậy ở trước mặt anh, cho nên anh căn bản chưa từng gặp phải trường hợp như thế này. Lúc này đây, anh có chút hoảng loạn mà rống lên “Im miệng! Đừng khóc nữa, nếu em còn khóc nữa, tôi sẽ tiếp tục đánh em đó!”
Niên Nhu Nhu bị tiếng anh hét dọa đến, mắt mở to lên, long lanh nước, đúng là không dám khóc ra tiếng nữa, thế nhưng cô vừa cố nghẹn không rơi nước mắt nữa, thì trong họng lại vang lên tiếng nấc cục không dừng được.
“Ô ô, ức… mông đau, ô ô, anh mau lấy thuốc đến xức cho tôi a! ức…!” Niên Nhu Nhu một bên lau nước mắt vừa nãy trên mặt, một bên vừa nói vừa nấc lên tiếng.
Đường Tịch Quân cũng không muốn nghe đến tiếng khóc của cô nữa, liền bực bội mà đứng dậy đi tìm hòm thuốc.
Lúc anh quay lại, cả người cô giờ đang nằm trên sô pha, cái váy trên người cô vẫn được vén cao lên hông, hoàn toàn lộ ra hết qυầи ɭóŧ mỏng manh đang bao bọc lấy cái mông tròn trơn mịn.
“Nhanh lên! Còn nhìn gì nữa hả, mau đến đây xức thuốc lên mông cho tôi, nếu không tôi liền đánh chết anh đấy!”
Tuy rằng bị cô mắng, nhưng khi anh nhìn cặp mông vểnh cao cùng qυầи ɭóŧ màu đen gợi cảm trước mắt, anh im lặng không nói gì, nhưng sắc mặt lại lặng lẽ đỏ lên. Đường Tịch Quân lấy ra thuốc mỡ, bôi trên đầu ngón tay, cố gắng kiềm nén những xao động trong lòng, làm chính mình không cần nghĩ nhiều.