(1)
Bạch Nhan vẫn còn nhớ những lời Hứa Gia Ngôn từ rất lâu.
Nhưng đó chỉ là mong muốn của cô...
Không thể chạm vào, cô cũng không dám chạm.
Chỉ có thể coi như một đối tượng của du͙© vọиɠ trong lúc đêm khuya.
Nghĩ đến nụ cười tà ác trên môi anh, đầu nhũ hoa của cô lại dậy sóng, nghĩ đến đôi lông mày ôn nhu của anh, năm đầu ngón chân mẫn cảm lại co quắp.
Bàn tay của cô từ từ luồn vào trong quần pyjama, cô không kìm được, trong đầu toàn là những ý niệm nhớ nhung khiến toàn thân cô tê dại.
Chiếc qυầи ɭóŧ đã hơi ướt, thế nhưng dũng khí của cô chỉ đủ để cô lần mò vào đáy qυầи ɭóŧ.
Quay đi quay lại cũng là một thú vui.
Cái cổ mịn màng của cô nhô lên, giống như một liễu gầy yếu có thể bị gãy bất cứ lúc nào.
Mi mắt nhuộm đỏ, khuôn mặt xinh đẹp ban đầu của cô trở nên quyến rũ một cách khó hiểu.
Đùi hơi mở ra, các đốt ngón tay mảnh khảnh mò mẫm lấy vách thịt non mềm bên trong, huyệt nhỏ hình như đã hút đủ nước, khi cô véo vào có cảm giác sảng khoái, lại có chút nhớp nháp.
Tay còn lại của cô nắm lấy góc gối, tưởng tượng đó là tay của Hứa Gia Ngôn.
Cô không thể phát ra tiếng, đành khẽ thở hổn hển, đôi mắt đầy mê hoặc, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào mặt, cả người như vừa mới được vớt lên khỏi mặt nước.
Hứa Gia Ngôn...
A…
Cô im lặng mà uốn cong người lên, trong chốc lát hơi thở nhanh chóng trở nên gấp gáp.
Ngay sau đó cô dùng ngón tay chặn cái lỗ lại, xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh, cô cảm nhận được dư vị của cơn co thắt.
Lần này, cô nghĩ đến yết hầu nhấp nhô lên xuống của anh, sau đó cô lại tiếp tục cao trào.
Hoa huyệt đã sưng lên, cô sẽ không biết nó như thế nào nếu như cô liếʍ nó ...
Tiếng nước da^ʍ tí tách chảy xuống khe đùi, những suy nghĩ bẩn thỉu bắt đầu nảy ra.
Với thân hình sạch sẽ và trắng trẻo, khuôn mặt hồng hào và mặc bộ đồ ngủ màu hồng, cô vẫn là một cô bé ngoan ngoãn và bình thường.
(2)
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng vừa xuyên qua rèm cửa, Bạch Nhan đã ngẩn người nằm ở trên giường.
Cô nhớ tới những suy nghĩ nảy sinh trong bóng tối ngày hôm qua, một tay Hứa Gia Ngôn đè cô xuống, tay còn lại giúp cô thủ da^ʍ.
Đàn ông có chào cờ vào buổi sáng, phụ nữ cũng vậy...
Nếu không, tại sao cô lại có ham muốn mạnh mẽ như vậy với Hứa Gia Ngôn khi cô thức dậy vào buổi sáng.
Cô muốn đẩy anh xuống giường, liếʍ lấy yết hầu gợi cảm của anh, cởϊ qυầи lót của anh ra, khiến anh trở nên cương cứng, sau đó đẩy tiểu Gia Ngôn vào bên trong của mình...
Thật là xấu xa! Cô bị trúng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© của Hứa Gia Ngôn, bây giờ cô chỉ muốn làm gái điếm của riêng anh.
“Bạch Nhan! Mau dậy đi!”
Cửa phòng của cô bị đẩy ra, trong con ngươi của Trầm Diệp phản chiếu hình ảnh một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu hồng được ánh nắng vàng ấm áp bao phủ, cô nửa quỳ hướng ra ngoài cửa sổ, mái tóc mềm mại nhuộm vàng dưới ánh mặt trời, gương mặt ngoan hiền bối rối, quay đầu lại phía ngược sáng mà nhìn hắn.