Anh Đến Từ Phía Đông

Chương 4

Tông Ngọc đặt một phòng đôi đối diện quán trà, một đêm một trăm năm mươi tệ, không gian phòng không lớn, cách âm cũng không tốt, có mùi ẩm mốc nhưng vẫn tính là sạch sẽ, cửa sổ không nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy bảng hiệu quán trà và chiếc chuông gió Tây Tạng được ông chủ treo trên tay nắm cửa sổ ở tầng hai.

Trên bàn gỗ sơn mài màu đỏ có đặt một cái cốc nhỏ và một cái giá lịch để bàn, tờ đầu tiên là quảng cáo với hàng chữ cỡ lớn màu đỏ tươi nằm ở chính giữa ‘Câu lạc bộ suối nước nóng lãng mạn Thập Phương’.

Tông Ngọc lạnh lùng lật qua, tờ kế tiếp có một dòng chữ được viết bằng bút chì, trên đó ghi số WeChat, phía sau còn vẽ một trái tim.

Cô rút tay lại, cầm điện thoại di động mở danh bạ ra, trong danh bạ chỉ mới lưu số của Lữ Ba.

Tông Ngọc ấn gọi cho anh ta.

Một lúc sau Lữ Ba mới nghe máy, đầu dây bên kia truyền tới tiếng nước xối xả, hình như đang tắm.

“Alo?” Lữ Ba kêu một tiếng.

“Anh nói cho tôi biết thêm về Khâu Văn Bác được không?”

Cô nghe thấy bên kia hình như có tiếng tắt vòi sen, kế tiếp là tiếng đóng cửa, đem điện thoại đặt lên bàn, âm thanh hơi xa: “Đại ca anh gọi cho anh nói em muốn đến Nghê Nguyệt, đùa đấy à bà chủ nhỏ?

“Sao lại đùa?”

Lữ Ba cầm điện thoại lên: “Tính luôn những lần liên lạc bằng điện thoại, chúng ta cũng chỉ mới quen có hai ngày, theo lý thuyết thì những lời này anh không nói được, nhưng em hào phóng như vậy, anh thật sự không nhẫn tâm nhìn em bước vào vũng lầy.”

“Vũng lầy gì cơ?”

Lữ Ba thở dài nói: “Cuối năm ngoái, sáu thành phố ở Cam Tây đã tiến hành truy quét các hoạt động chống mại da^ʍ. Diệm Thành là thành phố lớn thứ hai ở Cam Tây, đang được cải chính với cường độ cao. Một số khách sạn, hộp đêm và trung tâm bơi lội [1] đều bị tổn thất rất nặng nề, bây giờ muốn ‘bán’ cũng không dám ‘bán’ trắng trợn, ‘chơi’ cũng không dám ‘chơi’ trắng trợn, mấy em gái xinh đẹp bây giờ cũng không kiếm được tiền nữa, em mà bước vào cái nghề này cũng chỉ để cho người ta lợi dụng thôi.”

[1] Trung tâm bơi lội: Gốc là 洗浴中心 (trung tâm tắm?), là một trong những nơi giải trí cung cấp các dịch vụ tắm (tắm hơi, hồ bơi các kiểu). Tích hợp các chức năng giải trí như kinh doanh, tắm, thuê phòng, cờ vua, đánh bài, thể dục, SPA, v.v. Chủ yếu được tìm thấy ở các thành phố và thị trấn. (Nguồn: Baidu) Để ‘trung tâm tắm’ nghe nó lạ tai quá nên thôi gọi tóm gọn là ‘trung tâm bơi lội’ đi he.

“Tôi thấy ở Bảo Quận nhiều phụ nữ lắm.”

“Cải chính với cường độ cao đến mấy cũng không chịu nổi bối cảnh của Khâu Văn Bác, Lạc Uyên gϊếŧ người cũng có thể được thả ra. Mấy em gái xinh đẹp trong tay họ chắc chắn phải kiếm được nhiều tiền hơn mấy người làm việc một mình. Nếu như em tới đây tìm việc làm, anh có thể giới thiệu cho em mà, lương một tháng từ ba đến năm nghìn, bao ăn ở. Chủ yếu là sạch sẽ, công việc chính đáng, em thấy thế nào?”

Tông Ngọc cầm bút chì vẽ một vòng trên giấy, nói bừa: “Tôi đến đây tìm người, hiện tại người đó không có ở đây, tôi thấy Nghê Nguyệt cũng rất tốt.”

“Tóm lại là em tìm ai vậy?”

“Trần Ký.”

Lữ Ba hỏi: “Người đó đang làm nghề gì?”

“Tôi chỉ biết trước kia người đó ở khu Đường Hoa làm thợ sửa xe, nhưng bây giờ ở khu đó tìm một tiệm sửa xe cũng không có.”

“Trước đây có một tiệm sửa xe, ông chủ kia nợ tiền Khâu Văn Bác nên thế chấp tiệm đó cho ông ta rồi. Nhân viên cũng bị Bảo Quận thu nạp hết rồi. Anh không biết có cái người tên Trần Ký mà em tìm hay không nữa.”

Lữ Ba nói một hồi thì mới hiểu ra: “Thảo nào em cứ hỏi thăm Khâu Văn Bác mãi. Hay là em đi tìm người hỏi trước đi? Ngộ nhỡ người đó không làm việc cho Khâu Văn Bác thì sao?”

Tông Ngọc nói: “Không cần, tôi vừa biết được tin người đó chết rồi.”

“Hả? Chuyện này…” Lữ Ba không biết nên nói gì.

Tông Ngọc nói: “Nếu người đó đã không còn nữa, vậy sau này tôi có làm gì đi nữa thì cũng chẳng sao cả.”

Lữ Ba không giảng đạo lý gì đó với cô, anh ta cũng chẳng phải bạn bè gì của cô, nhưng vẫn rất tò mò: “Có thể nói cho anh biết cái người Trần Ký này là gì của em không?”

“Ba tôi.”

Lữ Ba khựng lại một chút, nói: “Anh chia buồn với em nhé.”

“Sau này tôi đến Nghê Nguyệt làm nên muốn tìm hiểu về nơi này một chút.”

Lữ Ba lại thở dài: “Chuyện này dài dòng lắm.”

“Tôi mời anh ăn khuya.”

“Được thôi.”

*

Lạc Uyên mở cửa bước vào nhà, con chó của hắn đang vẫy đuôi chào đón hắn, hắn chỉ làm lấy lệ xoa đầu nó một cái rồi cởi khuy măng sét, bước vào phòng tắm.

Đợi đến khi tắm xong, con chó của hắn đã lôi hộp mì sợi còn lại ngày hôm qua từ trong tủ lạnh ra, ngồi ở trước bàn ăn, chân của nó vắt lên bàn, bình tĩnh nhìn hắn.

Lạc Uyên đang lau mái tóc đã khô được một nửa, đi tới, bê hộp mì trên bàn vứt vào sọt rác, nói cho nó biết: “Hư rồi.”

Nó nghiêng đầu, như thể không hiểu tại sao mới hơn một ngày mà đã bị hư rồi.

Lạc Uyên cầm chai bia, ngồi uống ở bên cạnh nó, uống một hớp rồi nói với nó: “Tủ lạnh không đủ lạnh.”

Nó hiểu rồi, sau đó lại chạy đến nhà bếp, mở tủ ra, lôi một chiếc bánh Naan [2] tới cho Lạc Uyên.

[2] Bánh Naan: Bánh truyền thống của người Tân Cương – Tây Bắc Trung Quốc.

Lạc Uyên nhận lấy, cắn một miếng rồi đặt vào đĩa, lúc này nó mới hài lòng quay trở về ổ của mình.

Chó của hắn thuộc giống chó Becgie Bỉ, tên là Bộc Phá, trước kia là chó nghiệp vụ của chi đội trinh sát hình sự ở Diệm Thành, bởi vì lúc chấp hành nhiệm vụ bị thất bại, còn làm tổn thương đến quần chúng nên bị một giống chó chăn cừu Đức thay thế.

Vốn dĩ nó đã được ban quyền an tử [3], nhưng Lạc Uyên nói với Khâu Văn Bác một tiếng, Khâu Văn Bác đã mời đội trưởng chi đội trinh sát hình sự một bữa cơm, nửa hối lộ nửa uy hϊếp, cuối cùng mang nó đến cho Lạc Uyên.

[3] Quyền an tử: An tử, cái chết êm ái hay cái chết êm dịu đề cập đến việc thực hành chấm dứt một cuộc sống với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý hoặc bởi các rối loạn tâm lý không thể chữa trị. (Nguồn: Wikipedia)

Chỉ mới ngồi được mười mấy phút, điện thoại lại vang lên, là Khâu Văn Bác.

“Đang ở đâu?” Đầu dây bên kia có tiếng đánh đập chửi rủa của Khâu Văn Bác, tiếng quăng ném đồ vật, tiếng đập cửa và tiếng người đàn ông cầu xin tha thứ.

“Ở nhà.”

“Đến chỗ tôi một chuyến.”

“Được.”

Điện thoại vừa tắt, Lạc Uyên mở tủ quần áo, từ trong đống quần áo có cùng một màu không phân biệt được lấy ra một bộ quần áo màu đen mặc vào, trước khi ra ngoài còn nói với Bộc Phá một tiếng: “Tối nay không về.”

Bộc Phá sủa một tiếng, bày tỏ rằng nó đã nghe thấy.

*

Khâu Văn Bác và anh trai của ông ta – Khâu Lương Sinh đều là người Diệm Thành, mỗi người đều có cơ nghiệp riêng, nhưng hai người họ cứ luôn dính chặt lấy nhau không thể tách rời.

Khâu Lương Sinh chủ yếu là phát triển ở tỉnh Long Môn – Thành phố Cam Tây, là chủ tịch công ty khoáng sản lớn nhất ở Cam Tây, phạm vi ảnh hưởng trải rộng ra ngoài thành phố Cam Tây, toàn bộ Tây Bắc phàm là những ngành nghề có thể thu được món lãi kếch xù thì đều có liên quan đến Khâu Lương Sinh.

Khâu Văn Bác chỉ làm việc ở Diệm Thành, công việc kinh doanh của ông ta không tiên tiến và công nghiệp hóa như anh trai mình, chỉ mở mấy khu trung tâm mua sắm, khách sạn, câu lạc bộ, trung tâm bơi lội, hộp đêm, nơi còn lại được gọi là trung tâm giải trí Bảo Quận, nhưng thực tế là sòng bạc Bảo Quận.

‘Câu lạc bộ suối nước nóng lãng mạng Thập Phương’ là công việc kinh doanh do đích thân Khâu Văn Bác trông nom, phần lớn ông ta đều gϊếŧ thời gian ở đây, phân công nhiệm vụ, giải quyết những người anh em không nghe lời, bàn chuyện về phụ nữ.

Lúc Lạc Uyên đến nơi, công việc đã sắp xử lý xong, Khâu Văn Bác ngồi ở trước bàn dài, ăn một chiếc bánh quy có vụn, dùng khăn giấy lau miệng rồi đặt nó bên cạnh chiếc đĩa, nói: “Nói cả nửa ngày mà chẳng câu nào ra hồn. Tôi chỉ hỏi cô Tiểu Bắc và Tiểu Tuyết có phải ở bên nhau hay không, khó trả lời đến vậy sao?”

Cô gái bị bao vây nằm cuộn tròn trên mặt đất, cánh tay bê bết máu, bờ vai run rẩy chứng tỏ vẫn còn tỉnh táo, người nam bên cạnh không nhúc nhích, xem ra đã bất tỉnh rồi.

Lạc Uyên biết bọn họ đều là bạn học của Khâu Đường Tuyết, bình thường đều đi theo bên cạnh cô ta.

Khâu Văn Bác thấy Lạc Uyên đến, giơ tay lên: “Quy tắc của chúng ta thế nào? Nếu như có người không chịu nói sự thật thì sao?”

Lạc Uyên lạnh nhạt nói: “Nhẹ thì cắt gân chân, nặng thì gãy chân.”

“Nghe đã thấy đau rồi, mới mười tám mười chín tuổi, không có chân thì sống sao đây?” Vào lúc Khâu Văn Bác muốn hù dọa người ta thường gọi Lạc Uyên đến, hắn chỉ cần đứng yên một chỗ thì đám hèn nhát này đều suýt tè ra quần, có thể bớt được không ít chuyện cho ông ta.

Cô gái nằm dưới đất hơi nhúc nhích, thấp giọng cầu xin ông ta: “Cháu thật sự không biết… Tiểu Tuyết sợ cháu cướp người yêu của cô ấy… Lâu rồi không còn nói chuyện đàn ông với cháu nữa…”

Khâu Văn Bác thấy cô ta cứng đầu, không muốn lãng phí thời gian, mất kiên nhẫn nói: “Lôi hai người này ra ngoài bán đi, ba nghìn một đêm.”

Cô gái hét lên: “Chú Khâu, xin chú tha cho cháu! Cháu thật sự không biết! Điện thoại cháu cũng đưa cho chú xem rồi, cháu không biết gì hết!”

Khâu Văn Bác bốn mươi hai tuổi đúng là thuộc hàng chú của cô ta, nhưng cô ta đã đi sai hướng rồi, người chú này không hề có lòng cảm thông.

Đôi nam nữ kia bị lôi đi, Khâu Văn Bác nhắm mắt lại, thả hồn đi đâu đó một lúc, sau đó quay đầu hỏi: “Con nhóc kia có nghe điện thoại của cậu không?”

Lạc Uyên nói: “Không có.”

Khâu Văn Bác ném cốc trà và đĩa trà xuống đất: “Con nhỏ chết tiệt, nếu để cho tôi biết đứa nhỏ trong bụng nó là con của Tiểu Bắc, tôi sẽ để cho nó tận mắt nhìn thấy tôi chặt tên Tiểu Bắc này ra cho chó ăn như thế nào!”

Lạc Uyên thường nhìn thấy nhiều hình thái khác nhau của Khâu Văn Bác, lúc này hắn vẫn bình tĩnh đứng đó như một hình nộm.

Khâu Văn Bác hạ thấp âm lượng xuống: “Tiểu Bắc nói cậu ta bị sỏi thận phải không? Vậy để cho cậu ta dưỡng bệnh đi, công việc ở Nghê Nguyệt giao lại cho cậu xử lý.”

“Vâng.”

“Nhân tiện tìm người để mắt đến cậu ta, nếu như Tiểu Tuyết đến tìm cậu ta thì cứ lôi cậu ta tới trước mặt tôi.”

“Được.”

“Được rồi, cậu đi đi.”

Lạc Uyên xoay người đi, cửa lớn bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Là một người phụ nữ.

Cô ta có một gương mặt xinh đẹp không chút tì vết, mái tóc đen dài, làn da trắng sứ, chiếc cổ thiên nga và bờ vai quyến rũ. Cô ta chính là con chim hoàng yến mà Khâu Văn Bác đã nuôi trong hai năm qua.

Khâu Văn Bác vuốt ve mặt của cô ta: “Đi dạo cả một buổi trưa à?”

“Vâng.”

“Mua gì rồi?”

Người phụ nữ giơ cổ tay trái lên cho ông ta nhìn: “Vòng tay.”

“Thích không?”

Cô ta lắc đầu.

“Sao vậy?” Khâu Văn Bác vẫn rất kiên trì đối với cô ta.

Cô ta không đáp, nhìn mảnh sứ vỡ trên mặt đất, nói: “Anh lại tức giận sao?”

“Chuyện nhỏ thôi.”

Người phụ nữ mắt nhìn về cửa sổ: “Anh lại giao việc cho Lạc Uyên.”

Khâu Văn Bác mỉm cười, đùa cợt nói: “Em nói sao cứ nghe mùi ghen tỵ thế nhỉ? Chẳng phải do em không muốn quản mấy chuyện làm ăn này sao? Nếu em muốn thì tất cả giao lại cho em cũng được thôi.”

“Em nào được tài giỏi như Lạc Uyên.” Cô ta nghịch cổ áo của Khâu Văn Bác, lơ đãng hỏi: “Sao tóc của hắn dài thế? Che luôn cả mắt, râu cũng không cạo, em không biết hắn trông như thế nào.”

Vẻ mặt của Khâu Văn Bác không thay đổi, nhưng ông ta không trả lời.

Người phụ nữ không nhận được lời hồi đáp, cũng không hỏi lại nữa, nói sang đề tài khác: “Em tổ chức sinh nhật có thể mời bạn em ở học viện múa đến nhà được không?

“Tùy em, nhà đó mua cho em mà.”

Cô ta ôm cổ Khâu Văn Bác, môi nhẹ nhàng dán lên gò má của ông ta: “Cảm ơn chú.”

*

Lữ Ba và Tông Ngọc ăn thịt nướng ở gần khách sạn, anh ta kể cho cô nghe về lịch sử hiện đại của Diệm Thành, về việc Khâu Văn Bác và anh trai của ông ta làm giàu bằng cách nào, tại sao lại gọi Diệm Thành là mặt trời đỏ của vùng cao nguyên.

Tông Ngọc chưa từng thấy người nào lắm lời như anh ta, bèn hỏi: “Anh có nhiều bạn bè lắm nhỉ?”

“Bạn á?” Lữ Ba giơ cao ly rượu xua xua tay: “Bọn anh là tài xế, nếu như không nói nhiều thì làm sao giới thiệu cảnh quan Tây Bắc này được? Thời gian lái xe tổng cộng cũng hơn một trăm tiếng, nếu cứ im lặng thì không khí gượng gạo lắm.”

“Anh từng gặp phải khách hàng khó chịu chưa?”

“Có, có người kia cứ nhất định đòi đến Thành ma quỷ Urho, họ cho anh thêm năm trăm tệ nữa, bảo rằng nếu anh không đi thì báo cảnh sát nói anh lừa tiền, cái nơi quỷ quái này vào được nhưng không ra được, cái gì mà cho thêm năm trăm, cho thêm năm nghìn nữa anh cũng không đi.”

“Công việc này anh tự làm một mình à?”

“Anh có đoàn xe, đoàn xe của bọn anh đều tự mình nhận việc, cũng hợp tác với công ty du lịch. Chẳng phải em tìm thấy số điện thoại của đoàn xe bọn anh trên website công ty du lịch à?”

“Ở Diệm Thành người Hán nhiều hơn hay người Tây Tạng nhiều hơn vậy?”

“Có khoảng hai phần ba người Hán, một phần ba dân tộc thiểu số, cũng không phải tất cả đều là người Tây Tạng, còn có người Mông Cổ, dân tộc Tạng thì có bộ tộc Amdo khá nhiều, bộ tộc Khampa rất ít.”

*Amdo, Khampa là hai trong ba bộ tộc truyền thống của Tây Tạng, bộ tộc còn lại là Ü-Tsang. (Nguồn: Wikipedia)

Khi họ đang nói chuyện, có một nhóm người dân tộc mặc trang phục Tây Tạng bước vào một con phố, đó cũng là nơi tập hợp những trung tâm bơi lội.

Lữ Ba giới thiệu với Tông Ngọc: “Đây chắc hẳn là bộ tộc Khampa rồi.”

Lúc Tông Ngọc nhìn sang, chàng trai trẻ đang đi ở giữa cũng quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn đường, cậu ta mặc một chiếc áo choàng dệt kim, hai màu đỏ trắng đan xen ở lớp bên trong ôm sát phần thắt lưng, trên cổ đeo chuỗi Mã Não, đeo khuyên tai bạc, tóc hơi xoăn, mũi cao, đôi mắt sâu thăm thẳm, trên mặt có vẽ một vệt ngang màu đỏ nhạt nối liền hai bên gò má và sống mũi.

Tông Ngọc đột nhiên nói: “Nghe nói năng lực tìиɧ ɖu͙© của người Khampa rất tốt?”