“A… Ngứa quá… ngứa quá, đừng…” Trong lúc mơ mơ màng màng, Phôi Hân cảm nhận được có một vật thể ấm nóng trơn trượt, vẫn luôn muốn chui vào trong lỗ nhỏ ở hạ thân của mình, nhưng không chui vào sâu được. Cứ liên tục liếʍ láp xung quanh cửa động, khiến cho cô cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy.
“A… Ngứa quá… anh Ngôn?!”
Cô vô thức muốn dùng tay đẩy vật kia ra, lại sờ trúng một cái đầu to bù xù, Phôi Hân mở mắt, phát hiện hai chân của mình đang banh ra thật rộng.
Giữa hai chân cô, Trình Ngôn đang quỳ sát vào, đầu nhấp nhô, không ngừng dùng lưỡi liếʍ láp âʍ ɦộ cô, dươиɠ ѵậŧ ở giữa hai chân hắn vẫn rất cứng rắn hùng tráng, bề ngoài ẩm ướt lấp lánh, thỉnh thoảng lại nhảy lên một cái.
“Đủ rồi… anh Ngôn … đừng liếʍ nữa.” Phôi Hân muốn đẩy Trình Ngôn ra, nhưng Trình Ngôn dường như không hề nghe thấy, chỉ biết ôm lấy đùi Phôi Hân, vùi đầu vào càng sâu hơn.
“Ưm…”
Chiếc lưỡi dài liếʍ đến một chút thịt non bị trầy xước, Phôi Hân đau đớn hít vào một hơi, Trình Ngôn hơi giật mình một chút, sau đó lại càng cẩn thận mà liếʍ láp.
Phôi Hân hiểu rõ, cho nên cũng không đẩy Trình Ngôn, hai chân kẹp lấy đầu hắn, chậm rãi nhổm thân trên dậy, lại dùng ngón tay cào nhẹ vào tóc hắn.
“A…” Giống y như một con chó vậy…
Đã điên cuồng thì không ai có thể quản lý được, nhưng khi chủ nhân bị thương, thì nó sẽ hết sức ngoan ngoãn, dùng chiếc lưỡi của mình mà liếʍ láp an ủi.
A, đây còn là một con chó động dục, vừa liếʍ, vừa bành trướng dương cụ mình. Một chân cong lên, đặt trên eo Trình Ngôn, bàn chân nhẹ nhàng cọ lên phần lõm sau eo của hắn. Cảm nhận được sự ủng hộ, Trình Ngôn càng liếʍ hết sức hăng say.
Âʍ ɦộ non nớt của cô bé cho dù đã bị thương, thì cũng cực kỳ mẫn cảm. Chiếc lưỡi dài của nam giới thành niên liếʍ qua từng mảng thịt non liền chậm rãi sinh ra một cảm giác sảng khoái khác với khi côn ŧᏂịŧ đi vào.
Đầu cô hơi ngửa ra sau, chiếc miệng nhỏ hơi hé mở, có thể trông thấy vài chiếc răng và đầu lưỡi đỏ hồng non tơ, hơi thở dồn dập.
“A… anh Ngôn ưm… Liếʍ sâu một chút…” Phôi Hân đỡ sau đầu Trình Ngôn, ấn vào giữa hai chân mình. Khuôn mặt Trình Ngôn về cơ bản đã dán lên âʍ ɦộ Phôi Hân.
Chiếc mũi thẳng cương nghị đâm vào âm đế, phả ra hơi thở ẩm ướt nóng rực, đồng thời khiến cho mỗi một lần Trình Ngôn hít thở đều ngửi được mùi vị của cô.
Nghe thấy cô muốn sâu hơn, Trình Ngôn há miệng, bao lấy âʍ ɦộ, duỗi đầu lưỡi ra dài hơn, cố gắng liếʍ đến chỗ sâu nhất. Sau đó cong đầu lưỡi, liếʍ qua chỗ lồi lõm của thịt non bên trong, khiến vách thịt càng chảy ra thật nhiều chất dịch trong suốt.
“Sâu một chút … A… sướиɠ quá… lưỡi anh Ngôn liếʍ em sướиɠ quá…” Phôi Hân sung sướиɠ đến mức cong eo lên.
Nếu lúc đầu động tác của Trình Ngôn là dịu dàng tỉ mỉ, lại có chút hối lỗi liếʍ láp âʍ ɦộ bị thương như một kiểu an ủi, thì bây giờ đã là một phương thức tính giao khác.
Chất dịch tanh ngọt càng lúc càng tiết ra nhiều hơn, Trình Ngôn không muốn lãng phí, cố gắng nuốt hết vào trong miệng. Nhưng vẫn có một chút chảy tí tách ra khăn trải giường, trông có hơi nhếch nhác.
Mỗi một lần âʍ ɦộ được tỉ mỉ liếʍ láp, là lại nhạy cảm co lại một chút, chiếc lưỡi bị vách thịt ôm lấy rồi siết lại.
“A… anh Ngôn … A a…” Âm thanh yêu kiều của cô bé cổ vũ Trình Ngôn, hắn lại càng bất chấp dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Trong lòng chỉ nghĩ khiến cô đạt được kɧoáı ©ảʍ nhanh hơn, cho dù dương cụ giữa háng hắn còn chưa chiếm được bất kỳ lợi ích gì để thư giãn, đã căng cứng đến mức đau đớn và không ngừng cựa quậy.
Kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến cho toàn thân Phôi Hân bắt đầu hơi run rẩy, một dòng nước giống như nướ© ŧıểυ nhưng càng có cảm giác thoải mái mãnh liệt xông thẳng lêи đỉиɦ đầu. Nếu không thể dừng lại, cô sợ mình sẽ không chịu nổi.
“Đủ rồi… ưm… anh Ngôn, dừng lại…” Phôi Hân cố nén kɧoáı ©ảʍ, kêu lên muốn Trình Ngôn dừng lại. Nhưng Trình Ngôn lại dường như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục vùi đầu liếʍ láp.
Dưới tình thế khẩn cấp, Phôi Hân giẫm một chân lên mặt Trình Ngôn, muốn dùng tất cả sức lực còn sót lại đẩy hắn ra ngoài. Nhưng đã ở trong cơn nghiện, Trình Ngôn căn bản là không dừng lại được, ôm lấy chân cô, liều mạng mà liếʍ láp lòng bàn chân.
Phôi Hân để mặc cho Trình Ngôn liếʍ láp chân mình, cô hít sâu vào, khiến cho kɧoáı ©ảʍ suýt chút nữa thì bùng nổ được bình ổn trở lại. Nước bọt khiến cho lòng bàn chân bị thấm nước, Trình Ngôn không hề bỏ qua dù chỉ là một ngón chân nhỏ, tận tình liếʍ láp từng chút một.
Âʍ ɦộ nhỏ chậm rãi cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tê dại, Phôi Hân dùng ngón chân kẹp đầu lưỡi đang quấy phá tán loạn của Trình Ngôn. Đầu lưỡi bị kẹp ra ngoài, nước bọt theo kẽ ngón chân chảy xuống dưới.
Trình Ngôn hư hừ mấy tiếng không rõ nghĩa, nhìn chằm chằm vào Phôi Hân, ánh mắt long lanh hết sức đáng thương như một con cún con vậy.
Phôi Hân cười, dùng một chân khác chạm chạm vào dươиɠ ѵậŧ giữa háng Trình Ngôn.
“Anh Ngôn tội nghiệp quá đi, côn ŧᏂịŧ nhịn vất vả lắm phải không?” Giống như trả lời những gì Phôi Hân hỏi, côn ŧᏂịŧ hơi nhúc nhích nặng nề một chút.
Phôi Hân buông ngón chân đang kẹp lấy đầu lưỡi trơn trượt kia ra, cô xoay người, đưa lưng về phía Trình Ngôn, quỳ sấp xuống.
Hai cánh mông tròn căng và cúc huyệt non nớt còn thấm ướt tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ âʍ ɦộ như ẩn như hiện đối diện với ánh mắt Trình Ngôn.
“Bây giờ được rồi, âʍ ɦộ nhỏ đã được anh Ngôn liếʍ lành, sẽ không đau nữa…” Bàn tay cô đưa xuống, hai ngón tay căng thịt môi ra hai bên, lộ âʍ ɦộ đã bị liếʍ đến mềm xốp non nớt ra trước mắt hắn.
“Anh Ngôn, cắm vào đi…”