Sau khi Yến Đồng Quy phá liên tục mười mấy cái kính, rốt cuộc hoàn cảnh xung quanh phát sinh biến hóa.
Không còn là núi rừng bát ngát, phía trước có dòng suối róc rách, xung quanh là rừng đào, hoa đào nở rộ rực rỡ, sâu trong rừng đào có một ngôi nhà ngói đổ nát, thoạt nhìn ngôi nhà ngói này rất giống thôn trang lạc hậu ở nhân gian.
Tóm lại, rất ít sẽ xuất hiện ở giới Tu Tiên.
Yến Đồng Quy và Cơ Thấu vừa đi vào rừng đào, liền nhìn thấy hai người một trước một sau từ bên trong đi ra.
Khi hai người kia nhìn thấy Yến Đồng Quy, không khỏi ngẩn người, sau đó nữ tu đi đầu cười chào hỏi.
“Ai nha, Thập Tam, ngươi cũng tới rồi sao?”
Yến Ngũ cười nói rôm rả, giọng nói lanh lảnh, mang đến cho mọi người một loại ấn tượng tốt đẹp, rất khó sinh ra ác cảm.
Đồng hành với Yến Ngũ chính là Yến Thất.
Yến Thất là con út của Yến gia chủ, cũng là thiên tài Yến thị, năm nay hắn chưa đến ba mươi, đã là giai đoạn tột đỉnh của Trúc Cơ hậu kỳ, nghe nói trước bốn mươi tuổi tuyệt đối có thể tăng cấp lên Kim Đan.
Chưa đến năm mươi tuổi đã là Kim Đan, đặt ở đại lục Linh Cấp tuyệt đối là nhân vật thiên tài.
Lần này Yến Thất đặc biệt trở về tham gia thí luyện đệ tử, cũng là vì tiến vào kính Thiên Sơn thí nghiệm cực hạn của chính mình.
Yến gia chủ và trưởng lão ở bên ngoài nhìn thấy Yến Đồng Quy, Yến Ngũ và Yến Thất tụ tập đến một kính, trên mặt không nhịn được lộ ra sắc thái ngoài ý muốn.
“Ba hài tử đều không tồi.” Trưởng lão cười nói.
Ba người này đều là dựa vào thực lực của chính mình, một đường phá kính đến đây.
Kính Thiên Sơn có vô số “kính”, đệ tử tiến vào trong đó sẽ bị dịch chuyển tức thời ngẫu nhiên vào các kính, phần lớn thời điểm là tách ra, chỉ có xác xuất rất nhỏ là cùng lúc tiến vào một kính.
Một “kính” nếu bị nhiều người tiến vào, đại biểu càng khó phá kính.
Yến gia chủ nhìn nhìn, công bằng nói: “Yến Ngũ và Yến Thất đều ở giai đoạn tột đỉnh của Trúc Cơ hậu kỳ, Thập Tam là Trúc Cơ trung kỳ, vả lại bọn họ còn lớn hơn Thập Tam mấy tuổi.”
Yến Đồng Quy bị thiên lậu mệnh cách hao tài tốn của ảnh hưởng, nếu không thì với thiên phú của hắn, chỉ sợ đã sớm tu luyện đến giai đoạn tột đỉnh của Trúc Cơ hậu kỳ.
Yến Ngũ và Yến Thất cũng là đệ tử cực kỳ xuất sắc, chỉ là so với thiên phú của Yến Đồng Quy trước mặt, thì có chút không đủ.
Hai người giao lưu ngắn ngủi một lát, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt kính Thiên Sơn, muốn nhìn một chút lần này là đệ tử nào sẽ phá kính trước.
Kính Thiên Sơn, Yến Thất lạnh lùng nhìn Yến Đồng Quy và Cơ Thấu, chưa nói cái gì, xoay người rời đi.
Yến Ngũ bất đắc dĩ liếc hắn một cái, nói với Yến Đồng Quy: “Thập Tam không cần để ý, tính cách của Thất đệ chính là như vậy, hắn không am hiểu giao tiếp.”
Yến Đồng Quy nhàn nhạt ừ một tiếng, dẫn theo Cơ Thấu đi vào ngôi nhà ngói.
Vào phòng, hắn nhỏ giọng nói cho Cơ Thấu về hai người Yến Ngũ, Yến Thất.
“Yến Ngũ là cháu gái của đại trưởng lão, thiên phú của nàng không tồi, người cũng khá tốt, nếu trong gia tộc có người xung đột, khi nàng thấy đều sẽ ra mặt ngăn lại….”
Cơ Thấu nhớ lại lúc Yến Đồng Quy và Yến Cửu xung đột ở cổng lớn, đúng là Yến Ngũ ra mặt ngăn lại.
Cô nương này còn rất tốt bụng, ánh mắt của nàng trong sáng và trung thực, không có sự ghen ghét giống như Yến Cửu đối với Yến Đồng Quy.
Về phần Yến Thất, hắn là nhi tử nhỏ nhất của gia chủ, thiên phú cũng không tồi, vẫn luôn là đối tượng Yến gia cố gắng bồi dưỡng, như vậy cũng làm cho Yến Thất ngoài việc tu hành rất ít khi để ý tới những việc vụn vặt.
Thậm chí Yến Thất có khả năng ngay cả những huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ trong Yến gia cũng không nhận biết hết.
Hai người dạo qua một vòng ở trong phòng.
Rất kỳ dị, các đồ ở trong phòng đầy đủ hết, nhìn giống như là có người ở, nhưng nơi này là kính Thiên Sơn, không có khả năng có người ở bên trong, cách sắp xếp này thật kỳ lạ.
“Kỳ quái…..” Yến Đồng Quy nghĩ trăm lần cũng không ra.
Cơ Thấu hỏi: “Trước kia khi các ngươi thí luyện, có gặp được loại tình huống này không?”
“Ngược lại là không có.” Yến Đồng Quy nói: “Bất quá cũng không thể chứng minh kính Thiên Sơn không có, có khả năng là do chúng ta vẫn luôn không có gặp được, dù sao kính Thiên Sơn có rất nhiều loại “kính”, mỗi một lần thí luyện, chúng ta đều sẽ gặp “kính” khác nhau, không thể dễ dàng kết luận.”
Hai người ở trong phòng lục soát một lượt, không phát hiện cái gì, đành phải rời đi.
Đi ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy Yến Ngũ mang theo một người đi theo xem xét ở rừng đào.
Yến Ngũ bẻ một cành hoa đào nở rộ nhất ở trên cành, đưa lên mũi ngửi, mùi hương hoa đào nhẹ nhàng hợp lòng người, vô cùng chân thật.
Thấy bọn họ đi ra, Yến Ngũ lại cười nói: “Thập Tam, ngươi có phát hiện cái gì khác thường không?”
“Không có.” Yến Đồng Quy nhún vai nói: “Các ngươi cũng chưa phát hiện, ta sao có thể phát hiện?”
Yến Ngũ khẽ cười một tiếng, khuôn mặt thanh tú còn xinh đẹp hơn cành hoa đào trên đầu: “Lĩnh ngộ của Thập Tam đối với thuật pháp từ trước đến nay rất tốt, nếu ngay cả ngươi cũng không phát hiện được, phỏng chừng chúng ta cũng không có biện pháp.”
Nàng buông tay, thản nhiên thừa nhận bản thân không giỏi.
Yến Đồng Quy khiêm tốn nói: “Thực lực của Ngũ tỷ và Thất ca mạnh hơn ta, khẳng định sẽ phát hiện dị thường rồi phá kính sớm hơn ta, nói không chừng ta còn dựa vào các ngươi phá kính rời đi.”
Yến Ngũ nhướng mày, đang chuẩn bị nói cái gì, lại thấy mấy người từ bên ngoài rừng đào đi tới.
Yến Đồng Quy và Cơ Thấu nhìn qua, khi ánh mắt đối diện với một người trong số đó, đột nhiên người nọ lui về sau một bước.
“Yến Thập Tam!” Hắn hô nhỏ một tiếng.
Ánh mắt Yến Đồng Quy hơi rùng mình: “Yến Cửu, ngươi cũng ở đây nha, hiếm khi gặp được, chúng ta có nên tiếp tục chuyện lúc trước không?”
“Chuyện gì lúc trước?” Yến Ngũ nghi hoặc hỏi, chờ đến khi thấy bộ dáng tránh né của Yến Cửu, trong lòng mơ hồ có chút hiểu ra.
Yến Cửu ngoài mạnh trong yếu: “Ngươi đừng làm bậy, Ngũ tỷ ở chỗ này, nếu ngươi dám động thủ, ta sẽ nói cho trưởng lão của hình pháp đường.”
Yến Đồng Quy nhún vai: “Chỉ là luận bàn thôi, ngươi vậy mà muốn nói cho trưởng lão? Ngươi có muốn đi tìm cha mẹ ngươi báo một tiếng không?”
Đây là đang châm chọc hắn ta vẫn là đứa trẻ còn bú sữa, cái gì cũng phải nói cho gia trưởng.