Tự nhiên tìm được một người bạn nên mấy ngày sau đó tôi đỡ cảm thấy trống trải hơn rất nhiều, đêm cũng ngủ ngon hơn, chỉ là rất nhớ nhà, rất muốn ra ngoài nhìn thế giới xung quanh, nhưng vì không thể rời khỏi đó nên thỉnh thoảng tôi vẫn hay tủi thân, ngồi bên cửa sổ lén lút thở dài mãi.
Anh cả tôi gọi điện thoại đến, vẫn hỏi tôi có muốn bỏ trốn hay không, tôi thì chỉ cười đáp:
“Anh cả, vừa vừa phai phải thôi, em mới lấy chồng mà anh cứ bảo em bỏ trốn là thế nào. Em còn chưa được hưởng thụ hết nữa”.
“Ở đó thì hưởng thụ cái gì, thằng c.hó c.hế.t đó cưới em về để hành hạ em thì có”.
“Về sau anh đừng gọi thế nữa, anh ấy có tên”.
“Mặc kệ”. Anh cả vẫn hậm hực vì chuyện lần trước, nghiến răng mắng: “Nó cũng chỉ là thằng mọi rợ làm thuê, chẳng qua gặp may nên mới có ngày hôm nay”.
Tôi cũng cười tranh cãi, đành lảng sang chuyện khác: “Anh khỏe hẳn chưa? Còn bị đau ở đâu không?”.
“Không, đau gì mà đau. Mấy cái này nhằm nhò gì. Tay em thế nào rồi?”.
Tôi giơ bàn tay vẫn còn băng kín mít lên nhìn nhìn, sau đó mới nói: “Sắp khỏi rồi, hôm nay tròn bảy ngày, chắc em tháo băng tay được rồi”.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rất lâu sau mới nghe một tiếng thở dài nặng nề của anh tôi: “Cơm Nắm, em đúng là đồ ngốc. Về sau đừng có làm chuyện ngu ngốc như thế nữa. Bị đau thì em thiệt, hiểu không?”.
“Nếu không, anh bảo em nhìn anh g.iế.t anh ấy à?’. Tôi cười, cảm thấy tôi không ngốc, mà anh cả mới ngốc: “Xong rồi nhìn anh ngồi tù?”.
“Anh ngồi tù cũng được”. Anh cả hét to.
“Đấy, thấy không, anh mới là làm chuyện ngu ngốc. G.iế.t người làm gì có chuyện chỉ phải ngồi tù, còn có thể bị t.ử h.ình đấy. Anh mà c.hế.t thì chị Nhu phải làm sao?”.
Chị Nhu là người anh cả tôi yêu nhất, mấy năm qua anh ấy phong lưu bên ngoài với cả đống người đẹp, nhưng đến khi gặp được chị Nhu thì anh trai tôi như kiểu gặp đúng khắc tinh của đời mình, bỏ cả rừng hoa để chung thủy với chị ấy.
Mỗi lần, tôi nhắc đến chị Nhu thì anh cả sẽ cười hì hì, nhưng lần này đầu dây bên kia lại rơi vào trầm mặc, anh cả mãi không đáp, đến khi tôi định hỏi mới nghe mấy chữ: “Chẳng liên quan gì đến cô ấy”.
“Hai người chia tay rồi à?”.
“Chia tay là chuyện bình thường, có sao đâu?”
“Mấy lần trước anh vẫn nói hai người đang yêu mà, còn định cuối năm nay cưới nữa, sao tự nhiên lại chia tay”.
Anh cả thở hắt ra một tiếng: “Thôi, mặc kệ đi. Cơm Nắm, nếu thằng đó đối xử không ra gì với em thì phải gọi anh cả ngay, biết chưa?”.
Tôi nghe giọng anh cả không vui, cũng không đào sâu chuyện chia tay của anh ấy nữa, chỉ đáp: “Em biết rồi. Anh cũng giữ gìn sức khỏe đấy”.
“Ừ, cúp đây”.
Ngắt máy xong, tôi định nhắn tin nói chuyện với chị Nhu, nhưng thấy nick chị ấy không online nên cũng thôi. Rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm nên tôi bắc một chiếc ghế ra ngồi gần cửa sổ, loay hoay tự tháo băng tay. Da thịt tôi độc, mười ngày trôi qua rồi mà mấy vết khâu vẫn đang tấy, hình như còn đang lên da non nên có cảm giác ngưa ngứa. Nhưng được cái là bác sĩ khâu rất đẹp nên miệng vết thương khép rất vừa vặn.
Mỗi tội, hình như hôm trước bác sĩ không nhắc đến vấn đề cắt chỉ nên tôi cũng chẳng rõ có phải quay lại bệnh viện cắt hay không. Đành lôi tờ đơn thuốc ra, lấy số điện thoại trong đó gọi cho bác sĩ.
Có lẽ ông ấy rất có ấn tượng với tôi nên vừa nghe tôi miêu tả vết thương đã bảo: “À, cái cô mặc váy cưới đến bệnh viện đó hả?”.
Tôi cười: “Vâng ạ. Cháu gọi điện thoại cho chú để hỏi tay cháu có phải cắt chỉ không. Hôm trước chú dặn mà cháu quên mất”.
“Thế hả? Chỉ khâu hôm đó là chỉ tự tiêu, không phải cắt nhé. Mà hôm đó tôi có dặn mua thuốc liền sẹo không nhỉ?”.
“Không ạ”.
“Thường thì các vết thương chỗ khác không quan trọng thuốc liền sẹo lắm, nhưng tay thì khác, nên dùng thuốc liền sẹo để sau đỡ mất thẩm mỹ. Hôm nay là ngày thứ 10 rồi, chắc lên da non rồi chứ hả?”
“Vâng ạ, cháu thấy ngứa ngứa, chắc là đang lên da non rồi”.
“Thế thì bảo chồng đi mua thuốc liền sẹo cho nhé. Mua loại tốt nhất ấy, thoa vào cho nhanh liền lại”.
“Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ ạ”.
Vị bác sĩ già kia đang bận nên chỉ ừ ừ mấy câu rồi cúp máy, tôi nhìn bàn tay mình lem nha lem nhem, cũng muốn mua thuốc liền sẹo nhưng không được ra ngoài, nhờ thím Vân thì thím ấy mắt kém, lại chỉ biết đi xe đạp, lách cách ra tận hiệu thuốc thì cũng tội.
Tôi định thử đặt hàng online, nhưng vừa đứng dậy thì tay lại vô tình gạt đổ túi thuốc. Một đống thuốc từ túi giấy rơi vương vãi xuống đất, tôi cúi xuống nhặt mới phát hiện trong đó có ba, bốn tuýp thuốc liền sẹo, mỗi loại là của một nước sản xuất, giá đắt đến giật mình. Hình như nó được nhét dưới đáy cuối cùng nên lâu nay tôi không để ý, mãi bây giờ đổ ra mới nhìn thấy.
Tôi nghĩ, đã rơi ra từ túi giấy này thì chắc hẳn là Xuyên mua cho tôi. Nhưng rõ ràng hôm đó bác sĩ không hề nhắc anh ta phải mua thuốc liền sẹo, tại sao anh ta lại biết để mua sẵn cho tôi được như vậy?
Nghĩ đến đây, tôi mới chợt nhớ ra đã tròn một tuần Xuyên vào miền nam, tức là cũng lâu lâu rồi nhưng anh ta không hề liên lạc với tôi, mà thậm chí tôi cũng chẳng hỏi bao giờ anh ta về, giờ tự nhiên nhìn thấy đống thuốc lỉnh kỉnh này mới biết lòng mình trống trải.
Nhưng chỉ vì vài tuýp thuốc mà nhung nhớ kẻ thù đã hại gia đình mình, thậm chí còn cảm kích vì hành động kia của anh ta, lẽ ra tôi không nên có cảm giác ấy mới đúng!
Tôi thở dài một tiếng, tìm một tuýp thuốc trông có vẻ dễ nhìn nhất rồi bóp ra, xoa đều lên tay, một cảm giác man mát trong lành từ từ thấm đều vào da, khiến tôi thấy rất dễ chịu, thích quá lại bóp thêm một ít, xoa đến mức lòng bàn tay bóng nhẫy, cuối cùng lại phải lấy khăn lau đi.
Đến buổi chiều, lúc nấu cơm thím Vân mới nhìn tay tôi hỏi: “Tay Khuê tháo băng rồi à?”.
“Vâng ạ. Sắp khỏi rồi thím ạ. Mấy hôm nữa cháu nấu cơm phụ thím được rồi”.
“Ôi tay đẹp thế này thì nấu cơm làm gì cho xấu ra, cứ để thím nấu là được rồi. Nhưng vẫn phải kiêng rau muống thêm một tháng nữa mới được ăn đấy”.
Tôi gật đầu: “Bao giờ thì anh Xuyên về hả thím?”.
“Hai đứa vẫn giận nhau à?”.
Tôi cười không nói, thím Vân cũng không hỏi thêm, chỉ bảo trước Xuyên dặn đi mấy ngày, cũng chẳng biết rõ là ngày nào, thím Vân còn bảo để chiều thím ấy gọi hỏi xem.
Tôi vội vàng xua tay: “Thôi, cháu tiện nên hỏi thế ấy mà. Anh ấy đi làm, bận công việc, lúc nào giải quyết xong về thì về”.
“Ừ”. Thím Vân thoăn thoắt nhặt rau, tiện miệng bảo tôi: “Vợ chồng trẻ, lại mới cưới, đừng cãi nhau nhiều, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua. Đời được mấy nỗi đâu, yêu thương nhau nhiều lên”.
Tôi cười: “Vâng ạ”.
Buổi chiều, tôi thấy mấy khóm hoa hồng ngoài vườn đã nở đẹp cả rồi, tiện tay cầm kéo ra cắt vào cắm. Đang loay hoay thì nghe tiếng cổng sắt kêu kèn kẹt, quay đầu lại mới thấy Xuyên lững thững đi bộ từ ngoài vào.
Thấy anh ta, tôi cũng chẳng rõ lòng mình có cảm giác nặng nề hay là bớt trống trải, nhưng vì chuyện mấy tuýp thuốc mà tôi nghĩ mình không nên tỏ ra khó chịu nữa, ít nhất thì bây giờ ngoan ngoãn nghe lời anh ta mới là chuyện nên làm.
Thế nên tôi vẫn chủ động lên tiếng chào hỏi: “Anh về rồi à?”.
Xuyên liếc bàn tay đã tháo băng của tôi, hỏi: “Tay thế nào rồi?”.
“Sắp liền thịt rồi, tôi tháo băng cho đỡ nóng”.
Anh ta gật đầu, chậm rãi đi lại phía tôi: “Mấy bông hoa đó sắp rụng rồi, chọn bông chưa nở cắm vào bình, ngày mai nở là vừa”.
Đúng là từ nãy đến giờ tôi chỉ chọn mấy bông đã nở bung nở bét, cảm thấy hoa nở rồi mới là hoa đẹp nhất, nhưng Xuyên nói đúng, mấy bông còn chúm chím đem cắm vào bình thì ngày mai mới ngắm được.
Tôi “Ừ” một tiếng, lách qua hàng khác để chọn mấy nụ hồng, cắt xong, đến khi quay lại đã thấy Xuyên cầm lấy cành gai kéo sang một bên cho tôi.
Tôi cũng chẳng khách sáo, cầm bó hồng giơ cho anh ta xem: “Mấy bông này trông được không? Chọn bông đang còn nụ, nhưng phải cắm cả hoa nở rồi nữa mới đẹp”.
“Ừ”.
“Vườn hồng này trồng bao giờ vậy?”.
“Nửa tháng trước”.
“Anh thích hồng à?”. Thực ra trông nhà có nhiều loại hoa, từ thược dược, hoa giấy, hải đường, đồng tiền, nhưng tôi thấy vườn hồng này được chăm chút tỉ mỉ nhất, cuối tuần còn có người bên công ty dịch vụ cây xanh đến cắt tỉa và phun thuốc trừ sâu.
Xuyên dùng tay còn lại cầm lấy bó hồng giúp tôi: “Không. Lúc có ý định sửa nhà, bên công ty thiết kế tư vấn trồng hoa hồng nên tôi để họ trồng”.
“Cây nào mua về cũng có hoa sẵn hết?”.
“Ừ”. Anh ta cười, hỏi ngược lại tôi: “Em thích hoa hồng?”
Tôi lắc đầu, lách qua mấy bụi hồng lắm gai rồi đi vào sân: “Tôi thích tự do”.
Nét mặt của Trần Lịch Xuyên lập tức lạnh hẳn đi một nửa!
Nhưng anh ta không mắng tôi, cũng chẳng thẳng tay ném bó hoa hồng kia xuống đất, chỉ im lặng ôm theo bó hồng đó đi vào nhà. Lúc đến bậc thềm, Xuyên mới quay đầu lại bảo tôi:
“Vào nhà thay đồ đi, tối nay đến một bữa tiệc với tôi”.
“Loại tiệc thế nào?”. Tôi phủi phủi tay, cầm kéo đi ngay sau anh ta: “Tôi hỏi để biết đường mặc đồ cho phù hợp. Mỗi loại tiệc một kiểu đồ mà”.
“Em mặc gì cũng được, đừng quá hở hang là được”.
Tôi lại thầm mắng anh ta là đồ gia trưởng.
Tôi đưa cho thím Vân cắm hoa rồi vào nhà tắm rửa, thay một bộ váy dài quá gối, vừa đủ tiêu chí lịch sự, vừa sang trọng lại không hở hang, Xuyên nhìn thấy nhưng không nói gì, nhưng tôi biết, kiểu đàn ông cổ hủ như anh ta không nói nghĩa là đồng ý.
Nhưng một lát sau, chẳng biết anh ta lại nghĩ ra cái gì mà đột nhiên bảo: “Em còn đôi giày nào thấp hơn không?”.
Tôi nghĩ anh ta lại ngứa mắt chuyện tôi đi giày cao nên dù có giày bệt vẫn nói: “Không, va ly nhỏ, hôm tôi mang đồ đến thì chỉ có đôi này thôi. Nếu anh không thích thì lát nữa ra ngoài tôi mua đôi khác. Nhưng bình thường tôi đi giày 7cm quen rồi”.
Anh ta cũng không nói nữa, khẽ liếc qua đồng hồ đeo tay rồi nói: “Em không thích thì không cần đổi. Đi thôi”.
Căn nhà tôi ở nằm cuối ngõ, xe vào được nhưng không qua cổng được, Xuyên toàn phải gửi xe ở bãi đỗ bên ngoài rồi đi bộ về, hôm nay tôi đi giày cao gót, lẽo đẽo anh ta đi hết con ngõ dài, đến bãi đỗ xe.
Trong ngõ chẳng có mấy nhà, thế nên hai bên vệ đường bê tông đóng đầy rêu xanh. Tôi với anh ta lững thững một trước một sau im lặng cứ thế đi, cho đến khi tôi đạp trúng đám rêu đó, trượt chân liền kêu “Á” một tiếng.
Lúc ấy, tôi nghĩ kiểu gì mông tôi cũng xong rồi, ngã xuống kiểu gì cũng mình đầy thương tích, còn phải mất công về nhà thay váy. Nhưng đúng lúc sắp đập cả người xuống đất thì bỗng dưng có một cánh tay vững chãi đưa đến, vừa vặn kéo người tôi lại.
Tay của Xuyên rất rắn rỏi, động tác cũng vô cùng nhanh, chỉ trong một tích tắc đã luồn dưới eo tôi, mạnh mẽ vững vàng giữ cho tôi khỏi ngã. Lúc ấy, tôi ngay lập tức ngước lên nhìn anh ta, chẳng biết có phải do tư thế đứng quá gần hay không mà tôi thấy mặt Xuyên kề sát mặt mình, hơi thở nóng hổi của anh ta phả lên chóp mũi tôi. Chỉ trong một giây thôi, tôi có cảm giác ánh mắt anh ta như rực sáng.
Tim tôi cũng bất giác đập loạn lên, cuống quít đẩy anh ta rồi nói: “Cảm ơn”.
Ánh mắt Xuyên nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng như cũ, anh ta giúp tôi đứng thẳng, sau đó lùi về phía sau, cách tôi vài bước, khẽ hắng giọng hỏi: “Có sao không?”.
Mặt tôi vẫn đỏ bừng: “Không sao. Ở đây nhiều rêu, trơn quá”.
“Đường không mấy người đi nên nhiều rêu. Em đi vào giữa đường”.
Tôi gật đầu, nói tôi biết rồi!
Cũng may là tôi không trẹo chân, chật vật lê mãi mới ra đến được bãi đỗ xe, gót chân đau mới thấy đi giày thấp hơn 7cm thì có lẽ sẽ không đến mức này, nhưng tôi cũng lười thừa nhận cái tên gia trưởng kia nói đúng, chỉ im lặng theo Xuyên trèo lên xe.
Hơn 10 ngày trời mới được ra đến đường lớn, lúc này, nhìn người đi lại rộn ràng ở phố phường ngoài kia mà tôi có cảm giác như mình vừa từ thế giới khác bước ra vậy. Tôi khao khát được như họ, lại cũng mong chờ được hòa vào họ, có được chút tự do ít ỏi ở ngoài kia.
Tôi hỏi Xuyên: “Tiệc có xa chỗ này không?”.
Anh ta lạnh nhạt đáp: “Không xa lắm”.
“Uống rượu, sao không gọi lái xe?”. Tôi nghĩ với địa vị của anh ta, lẽ ra đi đâu phải có kẻ đưa người rước mới đúng, nhưng từ lúc gặp gỡ đến giờ mới thấy người đàn ông này sinh hoạt khá đơn giản. Tự gửi xe ở bãi đỗ rồi đi bộ vào nhà, ăn sáng cũng chỉ có một bát canh cà chua.
Xuyên khẽ liếc tôi: “Lái xe đang ngồi bên cạnh tôi đấy thôi”.
“Anh không sợ tôi lao vào đâu đó hại c.hế.t anh à?”.
“Thế thì em cũng đâu thoát được?”.
“Tôi nhảy xuống trước”.
Nụ cười trên môi anh ta càng sâu hơn: “Thế giới thật không như trong phim đâu. Ch.ế.t rồi sẽ không sống lại được. Em có mấy cái mạng?”.
Tôi cúi đầu, nghĩ kỹ mới đúng là mình chỉ có một cái mạng. Tôi sẽ không mạo hiểm và ngu ngốc đến mức đ.âm vào thứ gì đó hại c.hế.t anh ta, cũng như hại c.hế.t bản thân tôi. Về điểm này, đúng là chỉ có người thâm sâu như anh ta mới nhìn thấu.
Tôi ngẩng lên nói: “Thế nên anh bảo tôi đi tiệc là bảo tôi làm tài xế cho anh à?”.
Xuyên nói: “Phải”.
Trái tim tôi khẽ thở phào một tiếng. Dù sao mục đích như vậy cũng chấp nhận được, cũng chỉ là làm tài xế thôi.
Nhưng khi đến buổi tiệc xa hoa thì tôi mới biết mình đã nhầm, người đàn ông kia làm gì có chuyện để tôi sống dễ dàng như thế?
Khi tôi và anh ta bước vào sảnh, mấy người đàn ông bệ vệ nhận ra anh ta nên bước đến, tay bắt mặt mừng chào hỏi. Tôi thấp thoáng thấy có một bóng người quen quen, nhìn kỹ mới thấy đó là Quân. Bên cạnh anh ấy còn có một cô gái nữa, là một bạn nữ trong hội đồng hương ở Pháp của tôi.
Bọn họ cũng đi đến trước mặt tôi, còn chưa lại gần, cô bạn kia đã nói: “Ồ, ai đây nhỉ? Con gái của công ty Nam Tiến, người mới bị bán làm vợ hai phải không?".
***
Lời tác giả: Cả một tuần lao động vất vả, mai lại là thứ 7 rồi nhỉ? Mai xin phép cả nhà tớ nghỉ nhé. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!