Khi tiếng bước chân sát đến gần tôi cũng nghe được đám người nói với nhau:
– Nó đâu rồi?
– Vừa thấy bóng dáng nó ở đây mà.
– Không cần biết, bằng mọi giá phải tìm bằng được nó về cho lão Chư. Chia nhau ra đi tìm nhanh lên.
Đến lúc này ngay cả thở nhẹ tôi cũng không dám thở. Đám người dường như sắp tản ra, tôi tưởng mình sắp thoát được thì đột nhiên một tiếng nói lại cất lên:
– Mà khoan! Tao thấy rõ ràng nó mới vừa ở đây thôi. Chúng mày, lật tung chỗ này lên cho tao, từng đám cỏ, đống rơm cũng phải lật hết.
Nghe đến đây tôi cũng thấy tim mình như muốn nổ tung ra thành trăm mảnh. Tôi đã cầu nguyện ông trời xin hãy tha cho tôi một lần, thế nhưng dường như trời cao cũng không thấu. Thứ đáng sợ nhất chính là biết mình sắp rơi xuống đáy đ.ịa ng.ục nhưng cũng không thể làm gì khác chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Từng đống rơm được lật lên, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy ánh sáng của một ngọn đuốc chiếu vào. Một gã đàn ông bặm trợn nhìn tôi rồi gằn lên bằng thứ tiếng Trung kì quái:
– Á à, nó đây rồi, con này mày ăn gan hùm gan hổ hay sao mà dám đánh lão Chư rồi bỏ trốn. Mày ch.ết đến nơi rồi con ạ.
Đến đây thôi tôi cũng kịp hiểu kết cục của mình thế nào rồi. Đám người túm lấy tôi lôi xềnh xệch về, mặc cho tôi giãy giụa cũng không sao thoát ra nổi. Khi về đến sân tôi bị ném thẳng xuống, cả đám người trong nhà ào ào chạy ra đứng vây xung quanh tôi thành một vòng tròn. Tôi liếc mắt nhìn thấy lão Chư bị mang lên nhà lớn, lão vẫn đang nằm liệt vừa ôm hạ bộ vừa gào lên:
– Đánh chết nó, đánh chết nó cho ông. Thằng Vỹ Đình đâu, sao nó vẫn chưa về? Ông đau, ông đau chết mất thôi.
Lão vừa dứt lời ngay lập tức gã bặm trợn vung tay tát tôi một cái. Bàn tay gã to lớn, chỉ một cái tát cũng khiến tôi xây xẩm mặt mày. Tôi chắp hai tay vào, ngước lên vốn định van xin hãy tha cho tôi một mạng thì gã lại vung tay lần nữa, từng mạch máu trong mũi cũng vỡ ra, máu mũi tuôn ồng ộc.
Trước kia tôi luôn nghĩ rằng những chuyện kinh khủng thế này chỉ có ở trên phim, hoặc có thì ở một nơi nào xa xôi lắm. Vậy mà có một ngày tôi lại rơi vào, không muốn tin cũng chỉ đành phải tin. Bên trong nhà vợ cả của lão Chư cũng bước ra. Bà ta khoanh hay tay trước ngực giọng lạnh tanh:
– Đáng ch.ết lắm! Một con đàn bà ở Việt Nam mà không biết thân biết phận định bỏ trốn sao? Nhà tao bỏ bao tiền của ra để mua mà mày dám bỏ trốn! Đánh đi! Đánh cho què, cho cụt, cho liệt luôn cũng được.
Tôi nhìn bà ta, vẫn không thể nghĩ rằng trên đời này vẫn còn có những nơi có những tập tục cổ hủ, lạc hậu như vậy. Một người vợ cả có thể chấp nhận cho chồng mình lấy thêm vợ nữa. Rốt cuộc thì đám người ở đây đang ở thế kỷ bao nhiêu vậy chứ? Chế độ phong kiến đã kết thúc quá lâu rồi, cớ sao nơi này vẫn sống chẳng khác gì thời xưa?
Bà vợ cả nói xong thì hất hàm ra hiệu cho gã bặm trợn đánh tôi tiếp. Lần này gã không dùng tay nữa mà rút chiếc thắt lưng da trên người quất thẳng vào tôi. Một tiếng vυ't xen lẫn cả tiếng gió, da thịt tôi bỏng rát, đau đớn.
Thêm một lần quất nữa, rồi lại một lần, một lần. Chiếc roi da như bóng ma lởn vởn xung quanh tôi, mỗi lần đánh tôi cảm tưởng như mình sắp tan xương nát thịt, gân cốt cũng như vỡ vụn ra. Thi thoảng chiếc roi da lệch nhịp quất thẳng vào mắt tôi, đầu óc tôi choáng váng như có ngàn con đom đóm bay xung quanh. Tôi không còn nhìn ra gã đàn chỉ thấy mùi máu tanh tưởi khắp mặt, khắp người, từng cái quất đầy lực khiến tôi đau như ch.ết đi sống lại.
Tôi ngước lên nhìn bầu trời cũng chỉ thấy một màu đen, nỗi đau thể xác cùng nỗi đau tinh thần giày vò tôi như muốn ch.ết. Ở nơi xa xôi nào đó, Sam, So của tôi thế nào rồi? Ở nơi xa xôi nào đó, Dương có đi tìm tôi không, anh đã nhận con chưa? Sam, So có khóc nhớ mẹ không? Bệnh tình của So thế nào rồi? Việt đã tỉnh lại chưa? Có cả trăm nỗi đau giằng xé, ngàn vạn câu hỏi nhưng tôi chỉ bất lực, tuyệt vọng mà vùng vẫy ở nơi này.
Có lẽ hôm nay tôi sẽ ch.ết, sẽ bỏ m.ạng ở chốn xa xôi này, sẽ vĩnh viễn chẳng ai tìm ra được tôi. Tôi sẽ biến mất trên cuộc đời này như hạt cát giữa sa mạc. Đây thực là địa ng.ục trần gian, tôi cảm tưởng mình sắp không còn sức chịu được nữa rồi.
Đám người vây xung quanh thấy tôi như sắp ngất đi nhưng không một ai cứu giúp. Tất cả đều dùng những ngôn từ kinh khủng chửi bới, nhục mạ tôi. Mạng người ở nơi này thậm chí còn chẳng bằng mạng của một con chó, đám người ở đây chỉ coi tôi như thứ cỏ rác. Tôi gần như không thể mở mồm nổi, bị đả kích tinh thần lẫn thể xác đến mức đầu óc đờ đẫn.
Gã đàn ông bặm trợn kia vẫn không tha cho tôi, khi tôi gần lịm đi gã lại dựng tôi dậy mà quất. Tôi cảm nhận được máu trên người đã hoà lẫn với cả chiếc áo đỏ đang mặc, màu máu đỏ tươi giống như màu chiếc đèn l*иg treo cao. Người tôi như muốn tê liệt, trong đầu nhắc tôi phải cố gắng sống nhưng tôi lại thấy cái ch.ết đến thật gần. Lúc này tôi bỗng thấy căm hận tột cùng, tôi hận đám người ở đây một thì hận người bán tôi vào đây trăm nghìn lần. Cuối cùng khi tôi tưởng mình sắp rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục thì có tiếng người cất lên:
– Cậu Vỹ Đình, cậu Vỹ Đình về rồi.
Gã bặm trợn lúc này cũng mới dừng tay một chút hỏi bà vợ cả:
– Con này… có đánh nữa không?
– Đánh đi! Đánh ch.ết cũng được. Lão Chư không thiếu tiền, con này ch.ết thì mua con khác.
Gã bặm trợn thấy vậy liền vung roi lên, nhưng chưa kịp đánh thì tiếng một người đàn ông trẻ cũng cất lên:
– Vừa về đến nhà đã nghe thấy từ ch.ết. Ai ch.ết? Đánh ch.ết ai?
Tôi cố mở mắt ra chỉ thấy một người trông rất cao, nhưng vì đôi mắt đã nhoà nên không thấy mặt. Bà vợ cả thì lùi lại dịu dàng nói:
– Vỹ Đình con đấy hả? Con ôn con này nó dám đánh bố con thành ra thế kia rồi bỏ trốn, mẹ chỉ đang dạy cho nó một bài học thôi.
– Bài học gì mà đánh cho thân tàn ma dại thế này? Cô ta là ai?
– Cô ta là vợ lẽ của bố con đấy thôi.
– Con đã nói bao nhiêu lần mà mọi người vẫn không chịu hiểu ra? Lấy vợ lẽ là vi phạm pháp luật, mọi người bị làm sao đấy hả? Lại còn đánh người ta ra nông nỗi này, mọi người đang coi trời bằng vung đấy à?
Phía bên trong nhà tiếng lão Chư cất lên:
– Cho mày ăn học mày đi lên phố rồi về dạy đời lại bố mẹ à? Bao lâu nay cái làng này vẫn sống như vậy, lão Tứ còn ba vợ, tao lấy thêm vợ thì có gì mà không được? Ai bảo mẹ mày chỉ đẻ được một mụn con, giờ mày xuống phố đi làm ở nhà neo người buồn đến chết. Tiền của nhà này không thiếu, mày không cần đất đai, tiền bạc thì tao phải đẻ thêm vài đứa để giữ cơ ngơi chứ?
– Bố! Bố đừng so mình với người ta, đã đến tầm này tuổi còn con cái gì nữa?
– Mày đừng có nói càn, đừng cậy mình học cao hiểu rộng rồi mang cái triết lý của đám phố chúng mày về đây. Mày nên nhớ cái làng này bao năm nay vẫn thế, mày nên nhớ bao năm qua tao vất vả nuôi mày ăn học thế nào, bảy năm mày học y tốn bao của cải rồi đấy, công ơn sinh thành dưỡng dục mày phải ghi nhớ cho rõ. Tao đang đau, vào xem rồi kê thuốc cho tao mau lên.
Người đàn ông tên Vỹ Đình nghe vậy thì thở dài một tiếng rồi quay sang gã đàn ông bặm trợn nói:
– Không được đánh cô ta nữa, cô ta mà chết ở đây thì to chuyện đấy. Lấy người ta về làm lẽ mà đối xử với người ta thế này sao? A Tam, đưa cô ta về buồng trước đi.
Bà vợ cả nghe vậy thì rít lên:
– Không được. Nó đánh lão Chư ra thế này còn định bỏ trốn không thể đưa về buồng được. Nhốt nó vào trong kho. Vỹ Đình, mấy chuyện trong nhà con là phận con đừng có đòi tự mình sắp xếp, nếu không bố con điên lên thì ngay cả mẹ cũng vạ lây đấy. Vào xem bố con đi.
Người đàn ông tên Vỹ Đình lại thở thêm một tiếng nặng nề, có lẽ cũng không dám cãi lời bố mẹ nên đi vào trong nhà lớn, tôi cũng được cô gái tên A Tam đưa vào một cái kho tối tăm rồi khoá lại. Xung quanh kho chẳng có giường chiếu gì chỉ thấy chất đầy lúa gạo. Tôi nằm co quắp trong kho, nước mắt cũng tuôn rơi qua hai bên thái dương. Có những đau khổ, có những bất hạnh đã trải qua, nhưng rồi giờ đây tôi mới nhận ra rằng, ít ra những đau khổ, bất hạnh ấy vẫn hạnh phúc hơn ở nơi địa ngục trần gian này! Tôi lặng lẽ nhìn lên trần nhà, má cũng ướt đẫm. Tôi nhớ Việt Nam, nhớ con và nhớ cả… Dương. Phải là tôi nhớ cả Dương nữa, ngoài nỗi nhớ Sam, So tôi còn nhớ cả anh. Bốn năm rồi, bốn năm đã qua rồi. Trong một ngày tuyệt vọng, bất lực, khốn khổ đến chết thế này tôi có nhớ anh một chút, cũng không có gì quan trọng phải không? Quãng thời gian vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời hoá ra lại chỉ có trong hồi ức mà thôi.
Cuối cùng bởi vì những vết thương da thịt chằng chịt tôi cũng thϊếp đi. Trong cơn mộng mị tôi lại mơ tiếp giấc mơ dang dở, mơ thấy những ngày cách đây rất nhiều năm rồi.
Trong nhà tang lễ 198 năm ấy…
Lễ tang của Duy diễn ra trong nhà tang lễ 198 cùng người đội trưởng của mình. Sự hi sinh của Duy quá đột ngột, bởi vì quá suy sụp, tuyệt vọng đến mức mất hết lý trí nên tôi gần như không thể nhớ ra bất cứ điều gì, tang lễ lại quá đông người, dòng người như mưa nên tôi không nhìn ra được bất cứ ai kể cả người thân của anh. Cuối cùng tôi chỉ nhớ thi hài của Duy cùng người đội trưởng được đưa về nghĩa trang liệt sĩ, còn lại tất cả mọi thứ tôi đều không hay biết gì. Lúc ấy tôi chỉ nghe mang máng mẹ của Duy khóc ngất trong tang lễ ấy sau cùng phải nhập viện, bố anh và đồng đội đứng ra lo liệu mọi chuyện. Thế nhưng gia đình Duy vô cùng kín tiếng, sau đó tôi gần như không có thêm bất cứ chút thông tin gì nữa, ngay cả những người đồng đội của Duy cũng không biết hoặc có thể có người biết nhưng chưa ai từng tiết lộ bất cứ điều gì với tôi.
Sau khi Duy mất, tôi sống như một kẻ vô hồn. Mặc dù luôn tự nhủ rằng anh hi sinh cao đẹp như vậy tôi phải nên tự hào nhưng nỗi nhớ thương người mình yêu khiến tôi không thể nào chấp nhận được sự thật ấy. Suốt hai năm trời tôi vẫn không thoát ra nổi nỗi đau ấy, chỉ biết lao đầu vào học, thậm chí còn đăng ký thêm rất nhiều môn học khác để thời gian học kéo dài thêm nửa năm nữa bởi ngoài học ra tôi gần như không thể làm gì khác, vậy nên thành tích học của tôi cũng rất tốt. Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ mãi như vậy, sẽ mãi sống trong nỗi đau tuyệt vọng ấy cho đến khi tôi gặp Dương.
Lần đầu tiên tôi gặp Dương là sau hơn hai năm ngày Duy mất cũng là sinh nhật một người bạn cùng lớp. Vì suốt hơn hai năm nay tôi sống luôn u ám, trầm mặc như xác chết nên hôm ấy cái Trang bạn cùng phòng nhất quyết lôi tôi ra ngoài bằng được dù tôi không hề muốn đi. Cái Trang tự tay trang điểm cho tôi, thay quần áo cho tôi và nói với tôi rằng đừng mãi phí hoài tuổi xuân như vậy, đừng đắm chìm trong nỗi đau quá khứ như thế, Duy ở một nơi xa xôi cũng không muốn thấy tôi như vậy, chắc chắn Duy sẽ muốn tôi vui vẻ, hạnh phúc chứ không phải sống mà như chết. Cuối cùng dưới sự thuyết phục của nó tôi cũng phải đi. Tiệc sinh nhật được tổ chức trong một quán bar rất lớn ở thủ đô. Tôi bị đám bạn kéo vào trong, nhưng thực sự trong lòng cảm thấy rất lạc lõng nên chỉ biết ngồi uống rượu một mình. Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, uống rất nhiều, uống như muốn chết đi sống lại, uống cho vơi nỗi nhớ đầy vơi. Tôi cứ ngồi một mình uống như vậy, vừa uống vừa nhớ Duy, nước mắt lại tuôn rơi. Sau cùng uống nhiều đến nỗi đầu óc cũng choáng váng phải vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo lại. Rửa mặt xong tôi đi ra ngoài, khi đi qua cái bàn nhỏ ở một góc rất kín không ai ra vào tôi đột nhiên sững lại khi gặp Dương. Dương rất giống Duy!
Thật ra anh không giống Duy hoàn toàn, nhưng bởi có rượu trong người, nỗi nhớ Duy lại quá nhiều nên tôi gần như không phân biệt nổi, hoặc… bởi nhớ thương quá nên tôi đã coi anh là Duy. Lúc ấy tôi đã oà lên khóc nức nở lao vào ôm lấy anh, vừa ôm vừa luôn miệng hỏi anh có nhớ tôi không? Anh thấy tôi như vậy thì hơi chau mày, nhìn mấy ngón tay đang níu chặt góc áo mình gỡ ra. Nhưng tôi đã chẳng còn chút lý trí nào chỉ mặc định anh là người đàn ông tôi yêu, người đã bỏ tôi đi đến một nơi rất xa, níu chặt áo anh, có chết cũng không buông. Không cần biết anh cố gắng thế nào nhưng ngón tay tôi vẫn cố siết đến trắng bệch bởi tôi sợ nếu buông ra tôi sẽ vĩnh viễn mất không bao giờ nhìn lại được bóng dáng quen thuộc ấy lần nữa. Tôi đã nhớ Duy đến phát điên mất rồi.
Dương càng ra sức gỡ tôi lại càng ra sức giữ, cuối cùng anh cũng chỉ đành chịu thua tôi để mặc tôi ôm mình. Tôi ôm anh khóc chán chê, sau cùng ngước mặt lên. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong quán bar tôi thấy gương mặt anh hiện lên rất rõ nét, quả thực nếu nhìn ở góc này anh giống Duy vô cùng. Tôi đưa tay lên gương mặt anh, cuối cùng không sao kìm nổi nhướn lên hôn anh. Tôi vừa khóc vừa hôn người mà tôi cho là Duy, tôi nhớ anh biết chừng nào, nhớ gương mặt này biết chừng nào, dù ở trong giấc mơ của tôi, anh chưa bao giờ rõ ràng như thế này. Nụ hôn không mang vị ngọt ngào mà mang đầy nỗi đau đớn chất chồng. Trong lòng tôi liên tục gọi tên Duy nhưng cổ họng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Đã có biết bao nhung nhớ, biết bao khát khao, đã có biết bao thương đau, biết bao xót xa. Thời gian không quá xa cách nhưng âm dương cách biệt đã trở thành con sông không thể vượt qua. Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng tất cả mọi thứ trên đời này không gì đớn đau bằng âm dương chia lìa, là cơn đau không thể cắt, là nỗi nhớ mãi mãi không thể quên.
Thấy tôi hôn mình Dương đẩy tôi ra, nhưng cũng giống như lúc tôi ôm anh, càng đẩy tôi càng ra sức giữ chặt, giống như kẻ sắp chết với được sợi dây hi vọng mong manh, hôn anh đến điên dại và cuồng si, hôn đến nỗi như đất trời sụp đổ, như mây chiều tan, thuỷ triều rút. Sau cùng có lẽ bởi vì anh cũng uống rất nhiều rượu nên dần không kiểm soát nổi bản thân mình đáp trả nụ hôn ấy một cách mãnh liệt. Cuối cùng cả tôi và Dương như mất đi lý trí, tôi chỉ nhớ Dương đã đưa tôi ra xe, chiếc xe phóng đến một khách sạn hạng sang, sau đó mọi chuyện tiếp diễn thế nào tôi không nhớ ra nổi.
Sáng hôm sau tỉnh lại tôi thấy Dương đã dậy từ bao giờ, dưới tấm đệm trắng những vệt máu tươi. Tôi nhìn Dương… cũng kịp nhận ra anh là anh, anh không phải là Duy. Lần đầu tiên của đời con gái không phải trong đêm tân hôn trao cho Duy như tôi đã từng nghĩ mà lại trao cho một kẻ xa lạ chỉ mang hình dáng giống với Duy. Dương đứng lặng lẽ bên cửa sổ, đứng rất lâu, rất lâu cuối cùng trầm mặc nói với tôi rằng chuyện đêm qua là do bản thân anh không kiểm soát nổi mình, do anh uống quá nhiều rượu, do thú tính trong người anh bộc phát, cũng không nghĩ lại cướp mất sự trinh trắng của tôi… vậy nên anh muốn có trách nhiệm với tôi. Anh hỏi tôi có muốn làm bạn gái anh không, tuy giờ có thể chúng tôi chưa yêu nhau, nhưng anh cũng không muốn quất ngựa truy phong, anh muốn tôi đồng ý ở cạnh anh.
Tôi nhìn Dương, quả thực lúc ấy tôi không hề yêu anh. Nhưng vì anh rất giống Duy, tôi giống như kẻ ch.ết đuối chơi vơi giữa dòng nước vớ được cọc. Nỗi đau giằng xé suốt hai năm nay như được xoa dịu bởi gương mặt giống với người tôi yêu. Cuối cùng tôi đã đồng ý làm bạn gái anh chỉ bởi vì anh mang bóng dáng của Duy, hay nói chính xác hơn… tôi coi anh như người thay thế của Duy.
Sau này khi yêu Dương một thời gian tôi biết tên đầy đủ của anh là Lưu Hoàng Dương, không hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút lấn cấn. Ngoài vẻ bề ngoài giống Duy, hai người còn cùng họ Lưu với nhau, nhưng rồi vì Dương và Duy bằng tuổi nhau, lại khác ngày tháng sinh nên tôi cũng gạt đi. Nếu anh em song sinh thì chắc chắn phải sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng Duy và Dương lại cách nhau mười tháng lận nên tôi vẫn mặc định rằng họ không có mối quan hệ gì với nhau cả, giống nhau hay cùng họ cũng chỉ là sự trùng hợp mà thôi. Trên đời này chẳng phải người giống người không hiếm sao?
Khoảng thời gian ở cạnh Dương, tôi dần thấy mình như được kéo ra khỏi nỗi buồn đau trầm uất, tôi vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn sau hai năm chôn chặt mình xuống nấm mồ cùng Duy. Dương khác với Duy, anh không mang vẻ rạng rỡ như Duy mà trầm tĩnh hơn, ít khi thể hiện tình cảm của mình, cũng ít nói hơn Duy nhưng anh giống Duy ở một điểm: anh rất tốt với tôi. Anh đối xử tốt với tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, nhường nhịn tôi, và tôi luôn cảm thấy Dương rất yêu tôi. Bất cứ điều gì tôi thích, bất cứ thứ gì tôi muốn, bất cứ mong mỏi gì của tôi Dương đều đáp ứng cho tôi. Và Dương còn giống Duy một điểm: anh ít khi tiết lộ về gia cảnh của mình cho tôi. Ban đầu thấy anh đi xe sang tôi có hỏi thì anh chỉ nói anh đang điều hành một công ty nhỏ, còn gia đình anh cũng chỉ hơi có điều kiện chút thôi. Lúc ấy tôi cũng ngây thơ cho rằng anh là mẫu người giỏi giang, lập nghiệp sớm nên có sự nghiệp ổn định hơn so với những người bằng tuổi, yêu được anh quả thực là may mắn của tôi.
Tôi và Dương cứ thế ở cạnh nhau, giống như mưa dầm thấm lâu, dưới sự kiên nhẫn, yêu chiều, sủng ái của Dương tôi cũng nhận ra tôi không coi anh là người thay thế Duy nữa, dần dần tôi nhận ra anh là anh, anh không phải Duy, dần dần tôi nhận ra tôi đã bắt đầu có tình cảm với anh khi anh là chính anh chứ không phải chỉ bởi anh có vẻ bề ngoài giống Duy. Và rồi tôi đã yêu Dương. Khi ấy tôi thật sự yêu anh bằng cả trái tim mình, còn với Duy tôi không quên mà chỉ cất toàn bộ kỷ niệm của mối tình đầu dang dở ấy vào nơi sâu thẳm trái tim mình.
Tôi và Dương yêu nhau được gần một năm rưỡi cũng là lúc tôi nhận ra tình cảm tôi dành cho anh ngày một lớn. Khác với những ngày đầu ở cạnh anh, tôi thực sự đã yêu anh một cách đậm sâu và rồi dưới sự thuyết phục của anh tôi đã dọn sang sống cùng anh trước khi tôi tốt nghiệp chỉ vài tháng. Hằng ngày Dương đi làm, tôi đi học, tối về chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện giống như một gia đình nhỏ. Tôi đã nghĩ rằng ông trời không hề bất công, ít nhất cũng cho tôi được một người đàn ông yêu mình sau mối tình đầu đau khổ, dở dang. Thế nhưng tôi lại không hề biết tất cả mọi bất hạnh cũng mới chỉ bắt đầu…
Khi tôi chuyển sang sống chung với Dương được hơn ba tháng, một buổi sáng chủ nhật Dương đi công tác, tôi còn đang ngủ nướng thì có tiếng chuông cửa còn tưởng Dương quên gì vội ra mở cửa, vừa mở cửa tôi bỗng khựng lại khi thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng sang trọng bước vào. Vừa nhìn tôi đã cảm thấy có chút lo sợ, nhất là cái khí chất của một người vô cùng giàu có làm tôi lo lắng. Bà vào nhà Dương rất tự nhiên, ngồi xuống ghế sofa nhìn tôi một lượt rồi hỏi:
– Cô là người yêu của thằng Dương à?
– Dạ vâng, bác là…
– Tôi là mẹ của thằng Dương.
Ban nãy tôi cũng đã đoán lờ mờ đây là mẹ của Dương, nay nhìn lại mẹ anh lần nữa, càng lúc càng cảm thấy gia cảnh của Dương không thể nào gọi là có điều kiện chút thôi được. Yêu Dương đã một năm rưỡi trời, nay mẹ anh đến tìm tôi tôi thật sự vô cùng hoang mang. Lúc ấy tôi nghĩ có lẽ gia đình Dương thật sự rất giàu có, còn tôi chỉ là một con khố rách áo ôm, hôm nay bác gái tìm đến tôi là mong muốn tôi dừng lại, con trai bác phải yêu và cưới một người môn đăng hộ đối, phù hợp với anh hơn tôi. Thế nhưng tôi lại không hề biết được rằng đúng là bác gái yêu cầu tôi dừng lại như tôi nghĩ, nhưng ngoài lý do mà tôi nghĩ đến còn một lý do khác nữa, cũng là lý do khiến tôi hoàn toàn không có cách nào để ở cạnh Dương thêm nữa. Sau khi giới thiệu về mình bác gái nhìn chằm chằm tôi rất lâu, cái nhìn đầy sự phức tạp xen lẫn cả chút thất vọng rồi cuối cùng bác gái cười nhàn nhạt nói:
– Cô giờ trông gầy hơn trước kia rất nhiều.
Nghe đến đây tôi hơi khựng lại rồi hỏi:
– Bác biết cháu ạ?
– Tôi đã từng nhìn thấy cô trong nhà tang lễ 198, ngày mà con trai cả của tôi đã hy sinh khi làm nhiệm vụ.
Vừa nghe đến câu này tôi bỗng đứng bất động, toàn thân sững sờ như có một gáo nước lạnh tạt qua. Lời nói sắc lạnh như dao, không hề mang chút ý tứ đùa, càng không giống lời nói dối. Tôi cảm tưởng như mình lại rơi vào cơn ác mộng năm nào, trên đầu có hàng ngàn tia chớp đang ập đến.
Khi mơ đến đây tôi cũng giật mình tỉnh dậy bởi tiếng cạch cửa bên ngoài. Cả người tôi đau nhức vì vết thương ngày hôm qua nên không thể ngồi dậy chỉ có thể mở mắt ra nhìn, lúc này cũng mới sực nhớ ra mình vẫn đang ở một nơi cách Việt Nam rất xa xôi. Bên ngoài cô gái tên A Tam hôm qua đưa tôi vào đây đang bước vào, sau đó cúi xuống cho tôi mấy cái bánh bao xá xíu, một vỉ thuốc kháng sinh, một lọ thuốc bôi và cốc nước rồi nói:
– Cô uống hai viên sau ăn, thuốc bôi vào vết thương hở. Thuốc này là cậu Vỹ Đình cho cô.
Nhưng khi nói đến đây A Tam chắc cũng mới nhớ ra tôi là người Việt Nam và nghĩ tôi không biết tiếng Trung nên ra hiệu cho tôi cách uống thuốc. Xong xuôi cô ấy đi ra ngoài lẩm bẩm:
– Rõ khổ mà. Cũng may cậu Vỹ Đình nói ông chủ cũng bị thương phải ba tháng nữa mới phục hồi được không thì với vết thương của cô thế này ông chủ mà đè cô ra thì cô ch.ết chắc luôn.
Tôi nằm lặng lẽ trong kho, nhìn mấy chiếc bánh bao xá xíu cổ họng khô không sao nuốt nổi. Nhưng giờ đây không nuốt tôi cũng phải cố nuốt, thân tàn ma dại cũng chỉ có cách phải sống bởi tôi vẫn luôn hi vọng… hi vọng có ngày được trở về dù cho tia hi vọng ấy hết sức nhỏ nhoi. Chính vì mong muốn được sống, mong muốn được thoát khỏi nơi này quá mãnh liệt nên bản năng sinh tồn của tôi cũng nhắc tôi phải cố gắng lên, cố gắng thật nhiều.
Tôi bị nhốt trong kho đến ngày thứ mười thì được đưa về căn nhà nhỏ ban đầu. Vết thương trên người nhờ thuốc của người đàn ông tên Vỹ Đình đưa cho nên không bị viêm nhiễm gì. Lúc về phòng tôi cũng thấy Vỹ Đình đang chuẩn bị đồ để đi lên phố. Thấy tôi từ dưới kho lên cậu ta cũng nhìn sượt qua tôi một lượt, sau đó không biết thế nào lại quay lại nói với lão Chư gì đó rồi mới rời đi.
Sau khi Vỹ Đình rời đi, tôi nằm trong phòng nghe mọi người nói chuyện với nhau tôi biết được Vỹ Đình là con trai duy nhất của lão Chư. Vỹ Đình cũng là người duy nhất trong làng này đỗ đại học và đang làm bác sĩ trên phố. Có lẽ thế nên cậu ấy hiện đại hơn so với người dân ở đây, có điều đối với chuyện tôi bị lấy về làm lẽ cậu ta không phục nhưng có lẽ cũng chẳng có cách gì giúp tôi, tôi cũng không hề mong chờ. Tôi khẽ thở dài, cửa sổ căn nhà này cũng được đóng song sắt lại. Như vậy có nghĩa là tôi không thể trốn thoát theo lối này nữa rồi, mà ở đây nhà trên nhà dưới rất đông, giờ muốn trốn cũng gần như hết cách.
Khi còn đang nghĩ xem làm cách nào để thoát được khỏi nơi này thì lão Chư cũng xuống. Sau mười ngày thần sắc lão tốt hơn rồi nhưng vẫn phải chống gậy. Lão mang xuống cho tôi năm bộ quần áo lụa, một ít vòng ngọc trai rồi ngồi cạnh tôi nắm lấy tay tôi. Tôi cảm thấy lợm giọng và buồn nôn, nhưng lần trước đánh lão đã bị ăn một trận đòn thập tử nhất sinh rồi nên tôi không thể phản kháng lại chỉ để kệ lão đυ.ng chạm, dỗ dành bằng thứ tiếng địa phương kì quái mà tôi nghe cũng thấy ghê tởm. Dù sao lão cũng chẳng làm gì quá hơn được bởi phần hạ bộ của lão theo A Tam nói thì cũng ba tháng mới phục hồi được.
Sau khi lão Chư lên nhà lớn A Tam cũng xuống ra hiệu cho tôi lên nhà lớn ăn cơm. Từ hôm tới đây đến giờ đây có lẽ là lần đầu tiên tôi được ăn một bữa cơm đàng hoàng. Khi bước chân lên đến hiên đột nhiên một ấm trà nóng từ đâu bay vụt thẳng lên bả vai tôi rồi rơi xuống đất vỡ tan tành. Hơi nước bỏng rát, tôi khẽ kêu lên, khi còn chưa kịp hiểu chuyện gì bà cả đã chạy ra rồi đưa tay vỗ vỗ vai tôi nói vọng vào trong:
– Ôi, tôi xin lỗi, tôi hất nước mà nhỡ tay khiến ấm trà bay vào cô ta
Lão Chư lúc này cũng chạy ra, thấy tôi bị ấm trà nóng dội vào lão vội vã ra phía sau nhà gọi A Tam lấy nước lọc nguội. Trong lúc lão Chư còn đang tìm A Tam bà vợ cả cũng nhìn tôi, khoé môi nhếch lên một tiếng rồi dùng gót nhọn của giày đạp thẳng vào chân tôi, sau đó dùng lực xoay rất mạnh. Từng cái xoay của bà ta khiến xương tôi như muốn gãy ra, bàn chân đỏ lựng lên, máu cũng rỉ ra đau điếng người, vết thương cũ còn chưa lành, nay lại bị bà ta hành hạ thế này tôi gần như không chịu nổi. Vừa xoay bà ta vừa nghiến răng rít lên nho nhỏ trong miệng vừa đưa tay lấy hết sức vả mạnh lên mặt tôi:
– Con đ.ĩ này, sao không ch.ết luôn đi!
Cái vả của bà ta khiến đầu óc tôi như quay cuồng, phía dưới chân bị đau cố rút chân ra nhưng bà ta ngay lập tức đưa nốt gót nhọn bên kia đạp lên chân tôi đạp rất mạnh khiến tôi chỉ có quỵ xuống rồi hét lên một tiếng á lớn. Bà ta thấy tôi hét có lẽ sợ lão Chư nhìn thấy nên rút chân ra, nhưng hai bàn chân tôi cũng như muốn liệt. Và lúc này tôi cũng mới dần hiểu ra, bà vợ cả chấp nhận lão Chư cưới tôi về làm vợ lẽ chỉ là vẻ bề ngoài… còn trong lòng bà ta là nỗi ghen tuông, hậm hực mà chỉ biết trút lên tôi. Thật sự quá man rợ và tàn nhẫn, tôi hoảng loạn, sợ hãi không biết những ngày tháng tiếp theo sẽ phải sống thế nào đây. Tôi biết vì sao bà ta ngang nhiên đánh tôi như vậy bởi bà ta nghĩ tôi là người Việt Nam, bị đánh bị chửi cũng không thể mách ai được. Chưa bao giờ tôi cảm thấy ở nơi đây kinh khủng như nơi này, mới ở đây chưa đến một tuần tôi đã cảm tưởng như mình bị đày đoạ xuống địa ngục nhưng bị đánh bị chửi tôi cũng chỉ ngậm mộm chịu đựng hoặc hét những tiếng a a tuyệt vọng bởi tôi sợ rằng nếu để cho đám người này biết tôi biết tiếng Trung cơ hội trở về của tôi càng mong manh.
Quả thực những ngày sau đó tôi liên tiếp bị bà vợ cả lão Chư hành hạ đến mức sống không bằng ch.ết. Mỗi khi có lão Chư hay người khác thì không sao, nhưng chỉ cần có tôi với bà ta, khi thì đánh, khi thì tát, có lúc còn dùng nứa rạch lên lưng, lên bụng lên tay chân tôi. Gần như không ngày nào tôi không bị thương… muốn thoát ra cũng không thoát nổi chỉ có thể cắn răng mà cam chịu, bất lực vẫy vùng trong tuyệt vọng. Có lẽ đời này, kiếp này tôi sẽ phải chôn vùi cuộc đời mình ở nơi dã man thế này.
Buổi sáng ngày thứ ba mươi tám tôi bị bán đến đây, cũng là khoảng độ gần một tháng rưỡi tôi rời xa Sam, So khi vừa ngủ dậy bà vợ cả cũng xuống buồng bạt cho tôi mấy cái vào mặt chỉ vì hôm qua lão Chư lại mua cho tôi một cái vòng vàng. Tôi bị bà ta đánh, máu miệng cũng tuôn ra, cố hét lên mấy tiếng lớn nhưng không một ai cứu. Hoá ra sáng nay lão Chư và đám người trong nhà đã đi lên khu nông trại ở rừng sáng mai mới về, nhà chỉ còn bà ta với A Tam ở nhà nên không ai cứu được tối. Bà ta tát xong có lẽ vẫn chưa thoả cơn ghen nên nhảy bổ xuống bếp cầm cái kéo lên định lao vào cắt phăng mái tóc tôi. Có điều khi vừa cầm lên phía bên ngoài tôi nghe tiếng A Tam cũng khẽ chào:
– Cậu Vỹ Đình về rồi đấy ạ?
Bà vợ cả nghe đến đây cũng dừng tay lại, chắc không muốn con trai nhìn thấy cảnh này nên ném cái kéo vào trong gầm giường rồi chạy ra hỏi:
– Vỹ Đình về rồi à? Mẹ tưởng chiều con mới về? Con nghỉ qua mùng 2 Tết chứ?
Tôi không biết Vỹ Đình đáp gì chỉ thấy bà vợ cả cũng đi lên nhà lớn cùng A Tam. Vỹ Đình đi qua chỉ khẽ liếc tôi một cái sau đó nằm ở giường trên nhà lớn ngủ. Lúc này tôi cũng vội vã chui vào gầm giường nhặt cái kéo lên. Thế nhưng nhặt lên rồi tôi lại không biết làm thế nào. Kết l.iễu đời mình tôi không cam tâm mà lên kia g.iết bà vợ cả tôi không đủ bản lĩnh nên cuối cùng tôi ngồi thụp xuống giường, ôm lấy mặt khóc. Khóc vì bị người ta hành hạ, đối xử như một con vật mà không làm gì được, khóc vì đã hơn một tháng tôi phải xa Sam, So rồi. Hơn một tháng xa con, không có người làm mẹ nào có thể chịu đựng nổi. Hoá ra là sắp Tết rồi, Tết người người, nhà nhà đoàn viên còn tôi và Sam, So lại ở những phương trời khác nhau. Khốn khổ hơn là việc các con không hề biết tôi đi đâu, một sáng mở mắt ra mẹ đã biến mất hoàn toàn, nghĩ thôi cũng thấy tâm can đau như phế liệt.
Tôi không biết mình khóc bao lâu sau đó cũng ngủ thϊếp đi. Đến khi có tiếng bà vợ cả cất lên vội nhét cái kéo vào cạp quần rồi nằm nhắm nghiền mắt. Vốn nghĩ bà ta lại xuống hành hạ nhưng không, bà ta xuống nhìn tôi một lượt sau đó quay sang A Tam nói nhỏ:
– Lão Chư gọi tao lên nông trại, nghe nói đàn lợn dịch chết rất nhiều nên tao phải đón thú y lên luôn xem tình hình thế nào. Mày ở nhà cơm nước cho cậu Vỹ Đình và trông coi con này nhớ chưa? Lão Chư bảo ở nhà không tin tưởng được cậu Vỹ Đình nên tao thay ổ khoá cũ bằng khoá số này. Mày nhìn kỹ nhé, ấn mật mã rồi ấn nút xanh nó sẽ khoá, muốn mở thì ấn mật mã rồi ấn nút đỏ nó sẽ mở, sau khi khoá hoặc mở xong mày phải xoay số cho khác mật khẩu đi nhớ chưa? Mật khẩu là 22445511 cấm được tiết lộ cho cậu Vỹ Đình nghe chưa? Nhớ chỉ cho nó ăn ngày 1 bữa bánh bao thôi. Mai là Ba mươi Tết rồi, mai chắc tao với lão Chư cố về cho sớm.
Tôi nghe đến đây, bất chợt loé lên một ý nghĩ cố nhẩm lại mấy lời bà ta nói “mật khẩu là 22445511. Từ lúc vào nhà này tôi chưa bao giờ nói bất cứ một câu tiếng Trung nào, thậm chí tiếng Việt cũng không hề mở miệng ra nói, có bị đánh đau cũng chỉ hét lên những âm thanh tuyệt vọng. Vậy nên đám người này nói chuyện không hề cảnh giác với tôi. Lúc này tôi cũng tưởng như có tia sáng rất nhỏ xoẹt qua trong đầu, cảm thấy điều may mắn nhất cuộc đời mình đến giờ có lẽ là biết tiếng Trung và chưa bao giờ thể hiện mình biết tiếng Trung với đám người này. Bà vợ cả đứng dạy A Tam lại lần nữa, tôi cũng nhẩm lại lần nữa. Đến khi bà ta đi khuất A Tam cũng khoá tôi lại rồi đi lên nhà.
Tôi vội vã nhặt nhạnh hết số vàng, ngọc cất vào túi với hi vọng nếu trốn được ra sẽ có một số tiền để tìm đường về Việt Nam rồi ngồi trong phòng rất lâu, ngồi từ khi sắc trời còn sáng đến tận khi trời đổ chiều, ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa chiếu vào vẫn ngồi bất động như vậy. Trong đầu tôi không thể nghĩ được gì chỉ biết đây là cơ hội cuối cùng để thoát khỏi đây của mình. Tôi cứ ngồi như vậy, mãi đến khi thấy tiếng dép của A Tam loẹt xoẹt ở sân liền căng mắt ra nhìn qua khe hẹp ở cửa. A Tam đang xách làn đi chợ, tôi cũng lặng lẽ đếm từng bước chân của cô ấy. Khi A Tam đi khuất ra đến ngoài tôi vội vã lao ra cửa. Qua ô vuông nhỏ hẹp phía trên tôi cũng nhìn được khoá số bên dưới, chỉ là ô vuông hơi nhỏ tôi không thể thò tay ra để mở.
Tôi cố đưa tay mấy lần vẫn không sao lọt qua được, khi nghĩ rằng mình hết cách rồi tôi mới sực nhớ ra cái kéo sắt ban nãy vội vã lấy ra. Kéo rất dài lại nhỏ, tôi đưa đầu kéo ra ngoài, căng mắt vừa quan sát vừa dùng kéo xoay từng nút. Số 2 đầu tiên cuối cùng cũng xuất hiện, sau đó lại lặp lại lần nữa, số 2 thứ hai hiện lên… rồi sau đó lần lượt là hai số 4, hai số 5 và hai số 1. Ngay khi dãy số vừa xuất hiện tôi liền đưa kéo ấn vào nút đỏ. Ngay lập tức khoá mở ra, tim tôi cũng đập liên hồi vội vã mở cửa ra rồi lao như bay ra ngoài. Vừa ra đến ngoài tim tôi lại lần nữa cũng muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực khi thấy Vỹ Đình đang ngồi đọc sách ở hiên. Toàn thân tôi như có luồng gió lạnh tạt qua, sợ hãi vô cùng Thế nhưng Vỹ Đình dường như không hề nhìn thấy tôi. Thậm chí khi tôi lùi chân lại mấy bước thử cậu ta vẫn không hề ngẩng mặt lên.
Lúc này tôi không còn nghĩ được bất cứ điều gì nữa, mặc cho Vỹ Đình vẫn đang ngồi ở hiên đọc sách chỉ biết cắm đầu chạy ra cổng, tay cầm thêm kéo sắt phòng bị. Ra đến cổng tôi thấy ngay bờ tường có một cái túi nhỏ, bên trong là một cạp l*иg cơm, một chai nước và mấy cái bánh bao, bụng tôi lúc này đói meo liền tiện tay xách thẳng rồi chạy vυ't đi. Chạy được một đoạn tôi liếc mắt lại thấy Vỹ Đình không còn đọc sách nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Cậu ấy cứ đứng bên hiên nhìn tôi như vậy, không hề nhúc nhích. Dưới ánh nắng chiều tà buổi hoàng hôn tôi nhìn rất rõ mặt Vỹ Đình. Khuôn mặt cậu thanh tú, sống mũi cao, đôi mắt rất hiền từ khác hẳn bố mẹ cậu ta. Lúc này tôi cũng nhìn xuống cái túi mình đang cầm, mấy cái bánh bao còn nóng hổi, sâu bên trong chiếc cạp l*иg còn có một ít tiền nhân dân tệ và một bản đồ nhỏ tiếng Trung. Trong giây lát tôi như bừng tỉnh cũng kịp hiểu ra Vỹ Đình đang giúp tôi bỏ trốn.
Tôi siết chặt lấy chiếc túi của Vỹ Đình, cầm lấy bản đồ không dám ngoái đầu lại chạy tiếp, nắng chiều tà cũng như sắp tắt vừa chạy tôi vừa nghe tiếng lòng mình nghẹn lại. Vỹ Đình, cảm ơn cậu, cậu là người tốt, nhất định sau này cậu sẽ gặp những điều tốt đẹp nhất.
Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, men theo con đường trên bản đồ, nhìn theo từng ký tự tiếng Trung tôi đã học mà chạy, từng nhịp chạy là từng nhịp tim tôi như muốn vỡ ra. Tôi rất sợ, sợ đến mức không dám nhìn lại phía sau, chỉ có thể lao về phía trước. Cuối cùng khi trời tối hẳn tôi cũng gần như kiệt sức ngã xuống. Thế nhưng tôi biết dẫu thế nào mình cũng phải sống, tôi nhất định phải sống không thể dừng lại được nên lại dùng chút ý chí còn lại mà tiến lên, tôi phải về, phải về với Sam, So của tôi. Nghĩ đến Sam, So tôi lại như được tiếp thêm sức mạnh. Đến khi tối đêm tôi cũng gần như kiệt quệ sức lực, cổ họng khô khốc. Tôi vốn định bỏ bánh bao ra ăn lấy sức chạy tiếp thì chợt nghe những tiếng bước chân rất gần, còn có ánh đèn pin thỉnh thoảng loé qua từng kẽ lá.
Giây phút ấy tôi bỗng hoảng loạn sợ hãi không kịp ăn cả bánh bao ôm lấy túi chạy tiếp. Cuối cùng khi chạy đến một sườn đồi thấp tôi cũng trượt chân ngã xuống. Sườn đồi không cao nhưng bởi vì tôi đã kiệt sức nên khi ngã xuống cũng thấy mình như ngất lịm đi. Trước khi bóng đêm ập đến, tôi bỗng thấy tiếng gió vi vu, tiếng bước chân mỗi lúc một dồn dập, không rõ đó là tiếng bước chân của ai, của đám người nhà lão Chư do A Tam báo hay của ai khác tôi không rõ nữa. Trong tiếng gió tôi không còn biết mình mơ hay thật, có lẽ chỉ là chút ảo tưởng của bản thân, có lẽ bởi tôi quá khao khát được sống nên tự mình mường tượng ra được một tiếng gọi, tiếng gọi thân thương, quen thuộc nhưng lại xen lẫn cả một nỗi đau xót, bất lực và cả tuyệt vọng:
– Trân!