Đợi sau khi thư ký rời đi, Sunoo hít sâu một hơi sau đó thở ra thật mạnh. Cậu bước vào nhà, bên trong chẳng có ai, Sunghoon vẫn chưa trở về. Sunoo đã sớm đoán được, cho nên cũng không thất vọng. Cậu không quản quần áo trên người bám đầy bụi bẩn cùng sương lạnh mà đi đến phòng ngủ ngã nhào lên giường, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, hiện tại cậu chỉ muốn ngủ.
Đồng hồ tích tắc trôi qua, Sunoo xem ra rất mệt mỏi, cậu ngủ đến quên hết trời trăng mây gió, ngủ liền mấy tiếng còn chưa chịu dậy.
Khi cậu lần nữa mở mắt ra thì ngoài trời đã tối muộn, Sunoo muốn trở người thì phát hiện eo đang bị giữ chặt. Sunghoon không biết đã về từ lúc nào, trên người đã tắm gội thay một bộ đồ thoải mái, mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, cả người thơm ngào ngạt mùi sữa tắm. Hai tay anh một ôm eo một quàng qua vai cậu, đem cả người cậu ôm sát vào lòng anh.
Nhịp thở đều đều bên tai, Sunghoon đã ngủ rất say rồi. Sunoo lưu luyến vòng tay quen thuộc này, đột nhiên muốn khóc to một trận, nhưng nghĩ đến Sunghoon làm việc vất vả nhiều ngày mới được ngủ tử tế, khóc sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi, thế là cậu đè xuống xúc động, rúc vào lòng anh, đáp lại cái ôm của Sunghoon một cách nhẹ nhàng.
Một lúc sau, Sunoo lui ra muốn tắm gội thay quần áo, cả ngày hứng gió đông lạnh lẽo, cậu còn chưa có rửa mặt đâu. Thế nhưng vừa cử động, giọng Sunghoon đã truyền đến:
“Sunoo làm sao thế? Ngủ đi em”.
Sunoo cho rằng Sunghoon đã tỉnh giấc, cậu nói:
“Sunghoon, em có chuyện…”
lời chưa dứt, vòng tay Sunghoon đã siết lấy eo cậu, mặt anh chôn ở cổ cậu, khàn khàn nói:
“Anh buồn ngủ quá, đợi anh dậy đã nhé…”- nói xong thì ngủ mất.
Sunoo lặng người, cậu nhìn trần nhà, thở dài một tiếng, sau đó nhẹ giọng đáp
“Được…”
Sáng hôm sau, Sunoo dậy sớm nấu bữa sáng. Cậu đã nhiều ngày không ăn sáng, vốn cũng không có khẩu vị, nhưng hiếm khi Sunghoon ở nhà, cho nên cậu muốn ăn cùng anh, hai người đã lâu rồi không có cùng nhau ăn cơm.
Trù nghệ của Sunoo là được mẹ dạy từ nhỏ, cho nên chuyện thái rau cắt cá đương nhiên vô cùng thuần thục, rất ít khi cắt trúng tay. Vậy mà hôm nay lưỡi dao vô tình lại cắt trúng tay cậu. Kì lạ là cậu không hề thấy đau, máu rơi xuống nhiễm đỏ một mảng thớt. Sunoo nhìn máu ở ngón tay, lại nhìn lưỡi dao bên cạnh
tại sao không đau nhỉ?
Cậu cầm dao lên, cắt thêm một đường ở ngón bên cạnh, máu túa ra rơi xuống càng nhiều, ngón tay chuyển sang màu sắc nhợt nhạt, vẫn là không có cảm giác đau. Sunoo vặn mở vòi nước, đem hai ngón tay thon dài rửa trôi dòng máu, sau đó tìm băng keo dán lại, như không có chuyện gì tiếp tục nấu nướng.
Đồng hồ điểm 08 giờ 01 phút Sunghoon mới tỉnh giấc, anh đơn giản đánh răng rửa mặt ăn sáng cùng cậu. Bầu không khí trước kia đã trở lại, Sunoo rất vui vẻ, cậu không muốn bàn luận thêm về điều gì nữa, chỉ muốn hưởng thụ yên bình lúc này.
Sunghoon chú ý đến ngón tay dán băng của cậu, lập tức hỏi:
“Tay em làm sao vậy?”
Sunoo cười nói:
“Em không chú ý nên cắt trúng tay, anh đừng lo lắng, em không đau chút nào hết đó”
lời này là nói thật, cậu không cảm thấy đau, nhưng trong mắt Sunghoon đã nhuốm đầy đau lòng. Anh nắm lấy tay cậu, đưa đến bên miệng hôn một cái
“Sau này phải cẩn thận có biết không, tay ngọc ngà của bảo bối anh bị thương thế này phải làm sao đây”
Thấy được sự quan tâm lo lắng của anh, Sunoo rất hạnh phúc, những chuyện xảy ra cứ xem như một giấc mộng dài đi, Sunghoon của cậu đã về nhà, cậu không muốn truy vấn nữa.
Nhưng không như Sunoo mong mỏi, những chuyện không vui ấy không trôi qua lặng lẽ mà trở thành cơn ác mộng đến tìm cậu mỗi đêm. Cậu sợ Sunghoon biết chuyện sẽ lo lắng, cảm thấy bản thân cũng không có gì đáng lo ngại, cho nên liền giấu anh, lặng lẽ đi mua rất nhiều loại thuốc ngủ có liều lượng khác nhau về nhà. Mỗi đêm đều lén uống thuốc ngủ rồi mới lên giường nằm.
Chuyện này kéo dài đến một tháng sau khi kỳ nghỉ tết, Sunoo vẫn chưa tìm được công việc mới, cậu viết rất nhiều đơn xin việc, tham khảo rất nhiều trang uy tín, nhưng không có bất cứ công ty nào hồi âm cho cậu cả. Sunoo đã liên hệ với bộ phận tuyển dụng của những công ty ấy, nhưng bọn họ ai đều ngập ngừng điều gì đó, lảng tránh vấn đề của cậu, bảo cậu hãy nhẫn nại chờ đợi thông báo.
Sunoo đoán ra có lẽ mình bị phong sát rồi, nhưng cậu không biết mình đã đắc tội ai, cho nên thôi không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cứ chờ đợi vậy. Sunghoon vẫn công tác như thường, anh vẫn chưa biết chuyện công việc của Sunoo, cậu cũng không muốn nói, thế là nó cứ như vậy bị chôn vùi không ai để ý.
Mỗi khi Sunghoon rời khỏi, Sunoo dường như biến thành một con người khác. Nụ cười vui vẻ trên mặt biến mất, đổi lại một bộ dáng cô tịch trầm uất. Dạo này gần cậu hay làm những việc bản thân không đoán trước được. Chẳng hạn như lúc rửa chén sẽ đập vỡ một cái bát, sau đó dùng mảnh vỡ cắm vào ngón tay mình. Hoặc khi đang tắm sẽ dùng sức đập đầu vào tường rồi té nhào xuống đất. Những chuyện đại loại vậy lúc xảy ra Sunoo hoàn toàn không nhận thức được, đến khi tỉnh táo lại thì cậu đã làm xong cả rồi.
Chưa kể cậu còn nôn ra máu. Cái này cậu biết nguyên nhân, là do nhiều ngày không ăn dẫn đến niêm mạc trong thực quản bị tổn thương, cho nên mới có tình trạng nôn ra máu.
Sunghoon không biết sự tình, anh thấy cậu ngày càng gầy đến trơ xương liền đi đến ôm cậu rồi đau lòng nói:
“Sunoo, em đừng giảm cân nữa, em đẹp lắm rồi”
Dạo trước Sunoo muốn theo trào lưu trên mạng, luôn tìm cách giảm cân để có vóc dáng thật gầy, Sunghoon luôn ủng hộ sở thích của cậu nên không ý kiến. Nhưng gầy đến mức này thì không tốt chút nào, ôm vợ trong lòng mà xót ơi là xót.
Thật ra cậu không phải nhịn ăn mà là cậu ăn không có khẩu vị. Có Sunghoon ở nhà còn miễn cưỡng vui vẻ cùng anh ăn vài miếng, sau khi Sunghoon đi rồi, cậu cả ngày chỉ uống nước thay cơm.
Sunoo sợ hãi khi ở nhà một mình, cậu biết nếu cứ tiếp tục thế này mọi thứ sẽ trở nên tệ hơn. Bản thân cậu đã xảy ra vấn đề, cậu không thích trạng thái tâm lý của bản thân hiện tại nhưng cậu không còn cách nào khác. Những việc trước đều để lại các vết thương nhỏ trên người cậu, Sunoo có thể lấp liếʍ chúng bằng những lý do như bất cẩn hay sự cố. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, lỡ như cậu lại làm gì mà bản thân không thể cứu vãn thì sao?
“Em sẽ ở bên anh thật lâu thật lâu, đến khi anh già rồi em vẫn sẽ ở bên cạnh anh”
Cậu còn phải thực hiện lời hứa với Sunghoon, cậu không thể để bản thân xảy ra chuyện được.
Sunoo cẩn thận suy xét, có lẽ do cậu đã không giao tiếp với mọi người bên ngoài trong thời gian dài rồi cho nên mới thế này. Cậu đi đến cửa hàng tiện lợi đang tuyển nhân viên, xin vào làm việc bán thời gian, hi vọng như thế có thể giúp cậu thoát khỏi trạng thái tịch mịch của mình.
Nhưng vận may không chào hỏi cậu, vận xui lại cứ bám theo cậu. Gã cháu trai của lão giám đốc vô tình đi ngang qua, bắt gặp cậu đang làm việc, thế là lại chạy đến trước mặt Sunoo ra vẻ, hắn nói những lời rất khó nghe, Sunoo nghe được chữ có chữ không. Mây đen u ám được cậu đè xuống lại bị hắn làm cho bay lên đầy đầu, che mờ đầu óc Sunoo, khiến cậu cảm thấy rất ghê tởm.
Sunoo trốn trong nhà vệ sinh, lại nôn ra máu. Cậu u uất muốn gọi cho Sunghoon, vừa nhấn số lại nghĩ tới anh đang bận, thế là cất luôn điện thoại, tự mình trấn an rồi tiếp tục làm việc.