Tớ Muốn Ăn Tụy Của Cậu

Chương 1

"Tớ muốn ăn tuyến tụy của cậu."

Chúng tôi đang ở trong phòng lưu trữ của thư viện trường. Giữa lúc đang sắp xếp những quyển sách trên chiếc kệ bụi bặm của chúng - nhiệm vụ của chúng tôi với tư cách là thành viên ủy ban thư viện, Yamauchi Sakura đưa ra một lời thú nhận kỳ quặc.

Cho dù tôi đang định bỏ ngoài tai lời nói ấy, thì những người ở quanh đây chỉ có duy nhất tôi và cô. Nói chuyện một mình có hơi dị thường, bởi vậy, đó chắc hẳn là nói với tôi.

Đành vậy thôi, tôi trả lời cô ấy, người đang đứng trước một giá sách khác, lưng quay về phía tôi.

"Cậu bỗng dưng thức tỉnh khả năng ăn thịt người à?"

Cô hít một hơi thật sâu và bụi ngay lập tức chui vào họng, thành ra phải ho vài lần để tống sạch chúng ra khỏi cổ. Chỉ khi bắt đầu giải thích, giọng nói của cô mới xen lẫn chút hân hoan. Tôi không quay ra để nhìn cô ấy.

"Tớ thấy nó trên TV hôm qua, nếu ai đó sống ở thời xưa có một phần cơ thể không được tốt, họ sẽ ăn phần tương ứng của động vật khác đấy."

"Thì sao?"

"Ăn gan nếu gan của cậu không tốt, ăn dạ dày nếu dạ dày của cậu không tốt. Có vẻ họ tin rằng làm như thế sẽ chữa được bệnh của mình. Đó là lý do tớ muốn ăn tuyến tụy của cậu."

"Không lẽ "của cậu" mà cậu vừa nói là nhắc tới tớ?"

"Còn ai vào đây nữa?""

Cô ấy hình như vẫn đang làm việc của mình, cười khúc khích mà không nhìn tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng cộp và sột soạt của những cuốn sách bìa cứng được sắp xếp.

"Nội tạng nhỏ bé của tớ không đời nào có thể chịu nổi một gánh nặng như là cứu cậu đâu."

"Hình như gánh nặng ấy bắt đầu làm dạ dày cậu bị đau thì phải."

"Đó là lý do cậu nên tìm ai đó khác đi."

"Vậy tớ có thể tìm ai đây? Ngay cả một người như tớ cũng không thật sự muốn ăn gia đình mình đâu nhé."

Cô ấy lại cười khúc khích. Còn tôi, bởi đang yên lặng và chăm chỉ thực hiện công việc của mình, tôi rất mong cô ấy cũng làm việc nghiêm túc.

"Nói tóm lại, không còn ai tớ có thể trông cậy ngoài Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun cả."

"Thế nên khi nảy ra kế hoạch của mình, cậu không tính đến khả năng tớ cũng cần tuyến tụy à?"

"Cơ mà cậu trông chẳng có vẻ gì là biết về chức năng của tuyến tụy hết."

"Tớ biết."

Tôi biết chứ, nội tạng hiếm khi được người ta nhắc tới ấy. Trước kia tôi đã từng đọc về nó. Hiển nhiên, cô ấy bèn chớp lấy cơ hội.

Tôi nghe thấy hơi thở và tiếng bước chân phía sau mình, và biết rằng cô ấy đã quay người một cách phấn khích. Vẫn đứng chếch về kệ sách, tôi liếc nhìn cô trong giây lát. Một cô gái ướt đẫm mồ hôi, thoáng nở một nụ cười mà bạn sẽ không mong chờ từ một căn bệnh không thể cứu chữa. Mặc cho chúng tôi đang ở trong thời đại nóng lên toàn cầu và giờ đang là tháng bảy, nhưng ai đó đã đãng trí tắt máy lạnh; nên tôi cũng toát mồ hôi nữa.

"Có phải cậu đã đọc về nó?"

Giọng nói của cô ấy vang lên nhè nhẹ, và tôi, người không có lựa chọn, đáp lại câu hỏi của cô.

"Tuyến tụy hỗ trợ trong việc tiêu hóa và sản xuất năng lượng. Chẳng hạn, nó tạo ra insulin, chất được dùng để chuyển hóa đường thành năng lượng. Không có tuyến tụy, con người sẽ không thể có năng lượng, và chết. Đó là vì sao tớ không thể để cậu ngấu nghiến tuyến tụy của mình được. Xin lỗi nhé."

Đã nói hết những gì cần nói, tôi trở lại công việc của mình. Còn cô nàng thì đang cười phá lên. Tiếp nhận lời nói đùa của tôi như thế đã trở thành một nét đặc trưng nho nhỏ của cô, mặc dù cảm giác lần này có khang khác.

"Ai mà nghĩ, Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun vừa thực sự quan tâm đến tớ cơ chứ."

"......Chà, quan tâm đến bạn cùng lớp đang bị bạo bệnh hành hạ thì cũng không tốn sức cho lắm."

"Ý tớ không phải thế, quan tâm đến tớ như một con người cơ mà?"

"......Ai mà biết."

"Sao lại trả lời như thế!"

Cô ấy lại phá lên cười một lần nữa. Adrenaline từ sự năng động kia hẳn đã khiến đầu cô ấy có vấn đề. Tôi khá quan ngại về tình trạng của cô bạn cùng lớp của mình.

(Adrenaline: Một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm )

Chúng tôi yên lặng tiếp tục công việc, cho tới khi giáo viên phụ trách thư viện tới gọi.

Hình như sắp đến giờ đóng cửa thư viện. Kéo một cuốn sách hơi lệch khỏi hàng, chúng tôi đánh dấu tiến trình sắp xếp sách của mình, xong xuôi, cả hai kiểm tra xem có quên đồ không và rời khỏi phòng lưu trữ.

Bỏ lại đằng sau cái nóng ngột ngạt của phòng lưu trữ, cơ thể đẫm mồ hôi của chúng tôi rung lên khi lại được làm quen với không khí mát lạnh của thư viện.

"Mát quá đi mất!"

Cô ấy sung sướиɠ xoay tròn, bước vào quầy thủ thư, và lau đi mồ hôi trên mặt bằng một chiếc khăn rút ra từ trong cặp. Tôi lơ đễnh theo sau bước chân cô và bắt đầu hong khô cơ thể đã ướt sạch của mình.

"Làm tốt lắm, chúng ta đã đóng cửa rồi, nên tận hưởng đi nhé. Của mấy đứa đây, một chút trà và đồ ăn nhẹ."

"Whoa, cảm ơn cô!"

"Cảm ơn cô."

Sau khi hớp một ngụm trà lúa mạch mà Sensei mang đến, tôi nhìn một lượt quanh thư viện. Quả nhiên là không còn một học sinh nào ở lại.

"Bánh bao ngon tuyệt."

Cô nàng phản ứng với tất tần tật những thứ tốt đẹp kia đang xả hơi trên chiếc ghế bên trong quầy thủ thư. Với một tay cầm bánh bao của mình, tôi kéo cái ghế đang cách cô ấy một khoảng rồi ngồi xuống.

"Xin lỗi vì đã phiền hai đứa phải giúp đỡ, dù các bài kiểm tra sẽ bắt đầu vào tuần sau."

"Không sao đâu ạ, ổn cả mà. Bọn em là những đứa luôn luôn đạt điểm nhỉnh hơn trung bình. Đúng không? Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun."

"À, nếu chúng ta nghe giảng trên lớp, thì chắc là vậy."

Tôi đưa ra một câu trả lời hợp lý và cắn một miếng bánh bao.

Ngon thật.

"Cả hai đứa đã bắt đầu nghĩ về đại học chưa? Em thì sao, Yamauchi-san?"

"Em thực sự chưa nghĩ về nó, ý em là, vẫn còn thời gian mà."

"Còn em, Học-sinh-giống-như-người-trưởng-thành-kun?"

"Em cũng chưa nghĩ về nó."

"Thế không có được đâu, cậu phải nghiêm túc nghĩ về nó đi, Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun!"

Cô ấy vừa cầm cái bánh bao thứ hai trên tay, vừa phán một lời nhận xét không cần thiết như thế. Tôi tảng lờ cô và nhấp một ngụm trà lúa mạch của mình. Hương vị của món trà thân thuộc, được bày bán rộng rãi này thật ngọt ngào.

"Thế là cả hai đứa đều chưa thực sự nghĩ về tương lai à? Nếu còn làm biếng nữa, thì các em sẽ ở cái tuổi của cô trước khi nhận ra đấy."

"Ahaha, làm gì có chuyện đó cơ chứ!"

"............"

Trong lúc hai người họ cười vui vẻ, tôi vẫn vừa kiềm chế vừa nhai bánh bao và uống cốc trà lúa mạch của mình.

Như cô ấy nói. Chuyện đó không đời nào xảy ra được.

Cô ấy không thể nào đến được cái tuổi như giáo viên của chúng tôi, người đã ngoại tứ tuần. Tại nơi này, có một điều chỉ mình tôi và cô biết, điều là lý do khiến cô nháy mắt với tôi và bật cười. Cô ấy cứ như thể một diễn viên nào đó từ các bộ phim Mỹ nháy mắt khi họ thốt ra một lời nói đùa vậy. Nhưng nói trắng ra, lý do tôi không cười chẳng phải vì độ nhạt trong lời nói đùa của cô ấy. Đó là bởi bộ mặt hãnh diện mà cô trưng ra mỗi khi cho rằng mình vừa nói điều gì đó thú vị - thế gần như là tâm thần rồi.

Bực mình rằng tôi vẫn trơ ra, cô cau mày với tôi. Nhận thấy điều ấy, khóe môi tôi cuối cùng cũng cong lên một chút.

Sau khi ngồi trong thư viện tầm hơn nửa tiếng, chúng tôi bắt đầu đi về nhà.

Khi chúng tôi đến chỗ tủ giày thì đã là 6 giờ tối. Dù vậy, chúng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào gây ra bởi thành viên của các câu lạc bộ thể thao trong khi họ cố gắng hết sức mình dưới ánh mặt trời cũng gay gắt không kém.

"Phòng lưu trữ nóng nhỉ?"

"Ừa."

"Ngày mai bọn mình vẫn phải làm việc này, hầy. Cơ mà ít ra thì ngày mai là ngày cuối cùng của tuần này rồi."

"Ừa."

"......Cậu có đang nghe không thế?"

"Tớ có."

Tôi đổi chỗ đôi giày trong nhà với đôi giày lười của mình và rời đi qua cánh cửa sập xếp hàng bên cạnh tủ giày. Cổng trường nằm đối diện sân bóng, cho nên tiếngcười nói từ câu lạc bộ bóng chày và bóng bầu dục cứ nhỏ dần theo từng bước tôi đi. Bước những bước nặng trịch, cô ấy bắt kịp và đặt mình bên cạnh tôi.

"Cậu chưa học cách nghiêm túc lắng nghe khi người khác đang nói à?"

"Có chứ, đấy là lý do ngay bây giờ tớ đang nghiêm túc lắng nghe này."

"Thế thì, tớ đã nói về thứ gì nào?"

"......Bánh bao."

"Vậy là cậu có nghe đâu! Nói dối là không được nhé!"

Cô nàng la rầy tôi y như một cô nuôi dạy trẻ. Cô - người khá cao cho một đứa con gái và tôi - người khá thấp cho một đứa con trai, cả hai cao gần như là ngang nhau. Thực tình, tôi khá thích thú khi được mắng mỏ bởi một người cho dù phải nhìn xuống mặt họ một tẹo.

"Xin lỗi, tớ đã nghĩ về một chuyện."

"Hm? Nghĩ về chuyện gì?"

Đôi lông mày đang cau có bèn dãn ra ngay tức khắc, mặc dù ngay từ đầu cô ấy cũng có buồn bao giờ đâu. Cô ấy liếc nhìn tôi bằng vẻ hiếu kỳ lộ hết ra trên mặt. Sau khi tạo chút ít khoảng cách giữa hai đứa, tôi nhẹ nhàng gật đầu.

"Phải, tớ đã luôn nghĩ về chuyện này - một cách rất nghiêm túc."

"Ôi! Chuyện gì thế?"

"Là về cậu đó."

Tôi không ngừng lại, mà cũng chẳng nhìn vào cô - tôi cẩn thận biến nó thành một cuộc trò chuyện cực kỳ bình thường, không có bầu không khí gây xúc động nào cả. Bởi điều đó sẽ khiến mọi thứ trở nên phiền phức và nghiêm trọng.

Cắt ngang những lời tôi định nói, cô ấy, đúng như tôi dự tính, đáp lại theo một cách phiền phức.

"Tớ? Hể, gì đây, một lời tỏ tình ư?! Wah! Tớ sẽ bị hồi hộp mất!"

"............Không phải thế. Này."

"Ừm."

"Dành quãng thời gian ít ỏi còn lại mà mình có để làm những thứ như dọn dẹp thư viện thật sự ổn chứ?"

Cô nghiêng đầu với câu hỏi vô cùng ngẫu nhiên của tôi.

"Tất nhiên là ổn."

"Tớ không nghĩ vậy."

"Thật sao? Thế thì, tớ nên làm gì khác đây?"

"Ừm, cậu không muốn làm gì đó như tìm tình yêu đầu của mình, hay thực hiện một chuyến đi biển leo núi ở ngoại quốc và quyết định nơi cậu muốn dành khoảnh khắc cuối cùng của mình sao?"

Lần này, cô lại nghiêng đầu sang phía bên kia.

"Hmm, không phải tớ không hiểu điều cậu muốn nói. Kiểu như, ngay đến Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun cũng có những điều muốn làm trước lúc chết, đúng không?"

"............Tớ sẽ không phủ nhận, chắc vậy."

"Song, ngay bây giờ, cậu đâu có thực hiện những điều ấy, dù cho ngày mai cả cậu và tớ đều có thể chết. Với quan niệm này, cả cậu và tớ đều tiếp tục những việc mình vẫn thường làm, rõ ràng là thế. Giá trị của mỗi một ngày đều như nhau - mặc cho tớ có làm gì, thì với tớ, giá trị của ngày hôm nay sẽ không thay đổi. Hôm nay tớ đã rất vui, cậu biết đấy."

"............Tớ hiểu rồi."

Có lẽ quả đúng như cô ấy nói. Tôi chán nản bởi phát ngôn của cô, nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu được nó.

Thậm chí tôi - giống như cô ấy trong thời gian tới - nhất định cũng sẽ chết một ngày nào đó. Dẫu không thể biết được khi nào thời khắc đó sẽ đến, thì tương lai ấy vẫn không thể nào tránh được. Không chừng tôi sẽ chết trước cả cô ấy.

Như dự đoán, lời nói của những người biết được cái chết của mình có một độ sâu sắc nhất định.

Suy nghĩ của người con gái bên cạnh mình khiến lòng tôi xao động đôi chút.

Hiển nhiên, điều tôi nghĩ không không ảnh hưởng gì đến cô hết. Chắc chắn có vô số người thích cô ấy, cho nên cô ấy không có thời gian để quan tâm đến một người như tôi cũng là lẽ thường tình. Như để chứng minh cho điều này, những nam sinh mặc đồng phục câu lạc bộ bóng đá đều đang chạy từ hướng cổng trường, và đều quan sát cô ấy đi bộ.

Cô ấy nhận ra một trong số những nam sinh chạy tới, và vẫy tay với cậu ta.

"Cố hết sức nhé!"

"Cảm ơn, Sakura!"

Các chàng trai trong câu lạc bộ nở nụ cười sảng khoái khi băng qua chúng tôi. Đúng cậu ta là bạn cùng lớp của tôi thật, cơ mà cậu ta còn chẳng nhìn tôi một cái.

"Cậu ấy đã bơ Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun. Ngày mai cậu ấy nên cẩn thận đi là vừa!"

"Được rồi, và cậu nên dừng lại đi. Vì tớ không để ý đâu."

Tôi thật sự không để ý. Cô ấy và tôi là những con người hoàn toàn đối lập, vậy nên chúng tôi được bạn cùng lớp đối xử khác nhau là điều không thể tránh khỏi.

"Giời ạ, chính vì thế mà cậu không thể kết bạn với bất kỳ ai đấy!"

"Tớ biết nó là sự thật, nhưng cậu không cần quá lo lắng về nó đâu."

"Argh, chính vì thế đấy!"

Giữa lúc đang tán gẫu, chúng tôi đã tới cổng trường. Tính từ chỗ này, nhà hai đứa ở hai hướng ngược nhau, nên đây là nơi tôi tạm biệt cô ấy. Thật đáng tiếc.

"Tạm biệt."

"Này, về điều bọn mình đã nói ban nãy."

Tôi, người đang quay đi không chút do dự, khựng lại bởi lời cô ấy nói.

Cô ấy làm một bộ mặt hân hoan, như thể vừa nảy ra ý gì đó. Tôi nhận ra rằng dù là vẻ hân hoan nào thì tôi cũng chưa bao giờ thực sự trưng ra.

"Nếu tớ phải chọn, tớ sẽ sử dụng quãng thời gian ít ỏi còn lại của mình để giúp Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun."

"Ý cậu là sao?"

"Chủ nhật cậu rảnh chứ?"

"À, xin lỗi nhé, tớ có hẹn với cô bạn gái dễ thương của tớ mất rồi. Cô nàng sẽ nổi đóa nếu tớ để cô ấy một mình, nên không được đâu."

"Nói xạo, đúng không?"

"Nếu thế thì sao?"

"Được rồi, vậy bọn mình sẽ gặp nhau lúc 11 giờ ở phía trước nhà ga nhé! Đảm bảo sẽ mang theo "Nhật ký sống chung với bệnh tật"!

Với những lời ấy, chẳng thèm hỏi xem tôi có đồng ý hay không, cô vẫy tay trong lúc đi về phía ngược lại nhà tôi.

Bầu trời mùa hè sau lưng cô vẫn là một sắc cam xen lẫn hồng - chỉ nhuộm chút ít ở phía xa xa, nơi có màu xanh biếc, trút xuống chúng tôi ánh chiều đang dần phai của mình.

Không đáp lại, tôi một lần nữa quay lưng về phía cô rồi bắt đầu đi về nhà.

Trong lúc tràng cười của cô dần biến mất, tôi tiếp tục rảo bước trên con đường về nhà quen thuộc khi mà những sắc màu ấm áp buổi xế chiều nhường chỗ cho sắc xanh của buổi tối. Tất nhiên, khung cảnh con đường về nhà của tôi chắc chắn là khác với của cô.

Tôi băn khoăn, không chắc liệu mình có còn tiếp tục đi trên con đường này cho tới khi tốt nghiệp hay không.

Nhưng đúng thế, như cô ấy đã nói, ngay cả tôi cũng không biết mình sẽ bước đi trên con đường này bao nhiêu lần nữa. Bởi vậy, đường chúng tôi đi chẳng khác nhau là mấy.

Tôi đưa ngón tay ra sau cổ và chắc chắn rằng mình còn sống. Cứ mỗi nhịp đập của con tim, tâm trạng tôi lại sụp đổ khi cảm thấy cuộc sống ngắn ngủi của mình run rẩy chống lại ý muốn của mình.

Ngọn gió buổi tối thổi vào cơ thể, chia cắt tôi khỏi những suy nghĩ.

Chỉ một chút thôi, tôi bắt đầu trông chờ buổi đi chơi vào chủ nhật của hai đứa.