Cô nằm dưới giường phát ra tiếng thút thít yếu ớt như mèo con, còn người đàn ông thì chẳng hề có dấu hiệu muốn dừng lại, gương mặt anh hưng phấn, hỏi lại lần nữa:
" Có đau không?".
Tô Gia Hân lắc lắc đầu, anh cho cả ngón tay vào bên trong rồi mới hỏi cô có đau không, đúng là tên vô lại.
Ngón tay được bao bọc chặt chẽ, anh hít vào một hơi, nếu đổi lại không phải ngón tay mà là vật khác thì sẽ thế nào đây?
Cố gắng nhẫn nhịn cả buổi, giới hạn của anh cuối cùng cũng đã đến, Vương Nhất Hạo rút ngón tay đang nằm ở trong mật hu.yệt ẩm ướt, nắm lấy vật đang sưng to ở trong qυầи ɭóŧ của mình ra rồi đặt trước cửa động, cạ lên cạ xuống vài lần rồi xông thẳng vào.
" A~" - Tô Gia Hân run rẩy thét lên một tiếng, cơ thể chưa từng có ai khai phá lần đầu cảm nhận được dị vật thô to tiến vào, cơn đau đớn như muốn xé rách cả cơ thể lập tức kéo đến, cô đặt tay lên vai anh, ngón tay bấu chặt vào lớp da màu đồng khoẻ khoắn rồi nức nở:
" Đau".
Nhìn thấy đôi mắt đau đến phát khóc của cô, Vương Nhất Hạo ngừng lại, nhưng không rút ra, chỉ cúi đầu hôn hôn lên trán, má và môi cô rồi trấn an:
" Anh không động nữa, ngoan, em thả lỏng".
Chân thon vắt trên đùi anh cứng đờ, mười đầu ngón chân co quắp vào nhau, vì quá đau đớn cho nên Tô Gia Hân chẳng hề làm theo lời anh nói, hoàn toàn bài xích.
’ Đứa em trai’ yếu ớt bị cô siết chặt đến mức muốn gãy làm đôi, vừa đau vừa sướиɠ, mồ hôi trên trán của anh xuất hiện ngày một nhiều, chảy dọc xuống cổ rồi rơi xuống cơ thể mềm mại của cô.
Mỗi lần cô siết vào là mỗi lần anh cắn răng hừ nhẹ và hít thật sau, cho đến khi cơn đau đi qua, cô mới thả lỏng rồi hít thở.
Anh rút con rắn xù xì kia ra một chút rồi chậm rãi đẩy vào thêm lần nữa.
Lần này cô đã không còn than đau như trước, nhưng cả cơ thể vẫn còn phát run, anh lại rút ra rồi đâm vào, cô gái nằm bên dưới hé môi thở dốc.
Vài lần sau đó cô mới thích nghi được với vật to dài của anh, Vương Nhất Hạo khi đó đặt tay lên eo thon của cô rồi đong đưa.
Ti.ếu hu.yệt ấm nóng và trơn trượt bao bọc lấy vật thô to gân guốc kia, người giỏi kiểm soát cảm xúc như Vương Nhất Hạo suýt thì không nhịn được mà phóng ra, cũng may anh kìm lại, nếu không thì cô sẽ nghĩ anh yếu mất.
Người đàn ông hung hăng đẩy vào, từng cú thúc như trời giáng khiến cho âm thanh xấu hổ vang vọng khắp căn phòng, bên trong cứ siết lấy khiến cho anh vừa thoải mái vừa chịu sự dày vò.
Cô gái nằm dưới thân anh, cơ thể trắng muốt hệt như một đoá hoa tinh khiết, trên cơ thể lại chi chít vô số dấu ấn đỏ hồng chói mắt, khuôn ngực nảy nở vì bị mυ'ŧ mà bóng bẩy, hạt nhỏ đỏ hồng dựng đứng lên, có chút sưng vì bị ngậm quá nhiều lần.
Từ đau đớn chuyển thành kɧoáı ©ảʍ, Tô Gia Hân rùng mình một cái, miệng nhỏ xinh xắn không nhịn được mà hé mở rêи ɾỉ yêu kiều:
" A~ ưm…".
Người đàn ông nằm đè trên người cô thì hừ nhẹ, cơ thể không ngừng thúc vào bên trong, bộ dạng có hơi đáng sợ. Mồ hôi chảy xuống múi cơ bụng săn chắc, đi qua cái rốn, rồi trượt xuống bên dưới.
Chỉ thấy bụng dưới của anh hiện lên vài đường gân, phía dưới dính đầy chất lỏng nh.ớp nh.áp, khi anh kéo c.ự vật kia ra thì chất lỏng ấy sẽ tạo thành các sợi chỉ mảnh. Đẩy vào thì lại dính nhiều hơn.
Vương Nhất Hạo đã tới giới hạn, anh nắm lấy eo cô rồi nhanh chóng gia tăng tốc độ, Tô Gia Hân bấu lấy vai anh, cô cong cơ thể xinh đẹp lên, khoảng cách của hai người như được rút ngắn.
Tốc độ quá nhanh, mỗi lần anh lấy ra rồi đẩy vào thì đôi gò bồng căng tròn liền nảy lên.
Vương Nhất Hạo thấy nó chướng mắt, liền xúi đầu ngậm lấy, tốc độ không vì thế mà chậm lại, cho đến khi anh đạt đến cao trào, gầm lên một cái rồi nhanh chóng rút cái vật kia ra, phun thứ chất lỏng trắng đυ.c lên khắp cơ thể cô.
Cô gái nhỏ rất nhanh cũng cảm nhận được cơn kɧoáı ©ảʍ trong người mình, co rúm cơ thể, nơi đó co thắt mãnh liệt, cô đạt đến đỉnh điểm, rêи ɾỉ một tiếng rồi dần nằm yên trên giường, cả người mất hết sức lực.
Anh cũng nằm sang một bên, cả hai không hẹn mà gặp không ngừng thở dốc.