Chương 35: “Tâm can nhi, tổ tông, đến chỗ anh, chỉ có hai chúng ta thôi, nha?”
Editor: L’espoir
*
“Từ Côn, Từ Côn…” Tiếng kêu nhát gan, bàn tay nhỏ bé co rúm lại, túm lấy quần áo của anh, “Có người, có người nhìn... Rất nhiều người... Anh đừng làm thế, em sợ.”
Cô gái vừa gặp đã thương, cơ thể nhỏ bé vừa thơm vừa mềm, bộ ngực căng tròn đẫy đà, mềm nhũn như quả cầu nước, cọ cọ l*иg ngực anh, run rẩy lắc lư.
Bàn tay to ôm lấy thịt vυ' tràn ra ngoài, không khống chế được dùng sức xoa xoa.
Bé con trong lòng nũng nịu bật khóc nức nở.
“Đừng khóc, tâm can nhi không sợ, anh thương em, ngoan, anh thương em.”
Thái dương Từ Côn nổi đầy gân xanh, giọng nói khàn khàn, môi kề sát vào vành tai ửng đỏ của cô, hơi nóng phả vào, “Tâm can nhi, tổ tông, đến chỗ anh, chỉ có hai chúng ta thôi, nha?”
...
Từ Côn nhập mật mã, đẩy cửa căn hộ ra, bên trong không bật đèn, rất tối, như con dã thú đang mở rộng miệng tạo thành lối đi mù mịt.
Trái tim Hân Cam đập thình thịch, xoay người muốn rời đi, bả vai căng thẳng, thân thể không tự chủ được ngửa ra sau.
Từ Côn kéo cô trở lại khuỷu tay mình, kiên quyết giữ cô lại, “Chạy cái gì? Nói tạm thời không đυ. em mà.”
Anh bóp lấy cặp mông nhỏ bé của cô trực tiếp nâng người lên, cúi đầu ngậm cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị của cô, sải bước đi vào phòng, chân dài đạp ra sau, đóng sầm cửa lại.
Dưới chân bước đi không ngừng, đầu lưỡi nóng bỏng dời sông lấp biển trong khoang miệng cô, vừa hút vừa khuấy.
Anh đá tung cửa phòng ngủ, cởi giày da của cô ra, đẩy cô lên chiếc giường lớn đến thái quá.
“Tâm can nhi, anh đã nhớ nhung em hơn hai tháng.”
Hai đầu lưỡi tách ra, kéo ra vô số sợi bạc dính liền, nước bọt hòa lẫn vào nhau chảy xuống.
Từ côn đưa tay cởi nút áo cô, tim đập rất dồn dập, ‘thình thịch thình thịch’, hô hấp có chút gấp gáp, “Đêm nào cũng nằm mơ anh lột sạch em, đè em lên giường như vậy, cưỡi em, đâm dươиɠ ѵậŧ vào trong huyệt em, đυ. em cả đêm, đυ. em đến mức vừa khóc vừa la, nước da^ʍ chảy ướt đẫm cả giường, không ngừng gọi tên anh.”
Hân Cam bị anh hôn đến thiếu chút nữa tắt thở, thật vất vả mới bình tĩnh lại, lại bị lời nói lộ liễu của anh làm cho sợ tới mức rơi lệ.
“Không muốn mà, đừng cắm vào chỗ đó…” Bàn tay nhỏ bé mềm mại vô lực run rẩy phủ lên mu bàn tay anh, “Đừng lột quần áo của em, Từ Côn, em sợ.”