Chương 17: “Cho anh ngửi mùi một chút nào.”
Editor: L’espoir
*
Mặc dù những lời nói thô tục này thực sự có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn tìиɧ ɖu͙© của nam giới.
Vẻ mặt giờ phút này của anh quả thực có thể nói là dịu dàng, “Không cần sợ, anh sẽ yêu thương em, chăm sóc cho em.” Nhẹ nhàng mổ môi cô, “Tâm can nhi, em sẽ nghe lời anh mà, có phải không?”
Bây giờ Hân Cam không có một người thân thiết nào ở trong nước, Từ Côn đáp ứng giúp cô giải quyết chuyện ảnh chụp, lại là bạn trai của mình, cô không nghĩ ra mình có lý do gì mà không nghe lời anh, huống hồ, cô thật sự sợ anh, không dám không nghe.
“Em nghe lời mà.”
Từ Côn ôm chặt cô, “Cô bé ngoan.” Cúi đầu xuống, cắn vành tai sáng bóng của cô, “Cho anh ngửi mùi một chút nào.”
Hân Cam nghiêng đầu, “Mùi gì ạ?”
Đơn thuần, đáng yêu không thể tả.
Từ Côn cười nhẹ, nhẹ giọng, “Mùi bướm nhỏ của tâm can nhi.”
Hân Cam hoảng sợ: “Không được, đang ở bên ngoài mà.”
Khóe môi Từ Côn nhếch lên, “Vậy sẽ cho ngửi? Cho xem? Cho sờ ở trong phòng sao?” Trong lòng thêm một câu, cho đυ. nữa?
“Em nói không cho, anh sẽ chịu sao?” Tâm trạng Hân Cam chút sa sút.
Bị anh vừa đấm vừa xoa cưỡng ép yêu đương, cô bé của anh giận dỗi trong lòng rồi.
Từ Côn rũ mắt nhìn cô một lát, “Anh sẽ cố kiềm chế.” Đè nén giọng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đi sờ đũng quần nhô cao của mình, “Cứng cả đêm. Anh thậm chí còn chưa xoa vυ' của em, sợ quá vội vàng, sẽ làm em sợ. Nên trong lòng nghĩ không được.”
Môi Hân Cam giật giật, không nói gì.
Từ Côn bế cô vào lòng một chút, “Anh không chạm vào em. Chính em duỗi ra phía dưới, qυầи ɭóŧ chắc chắn đã ướt rồi, ngón tay lau một cái, cho anh ngửi một một chút thôi.” Cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Ngoan. Để anh trở về ngửi mùi hương bướm nhỏ của tâm can nhi sục dươиɠ ѵậŧ.”
Hân Cam không còn cách nào khác, tay run rẩy vươn xuống dưới váy, đáy qυầи ɭóŧ thật đúng là ướt, không phải ra nước như vòi nước bình thường, hơi đặc sệt, dính nhớp.
Nơi đó riêng tư và nhạy cảm, ngày thường cô hiếm khi chạm vào nó.
Hiện tại bị một người đàn ông không tính là rất quen thuộc ôm lấy, làm loại chuyện này trước mặt anh, trong lòng càng khẩn trương xấu hổ, các giác quan càng được phóng đại.
Vải ướt, rất trong suốt, đầu ngón tay có cảm giác chạm trực tiếp với huyệt nhỏ.
Cô nhịn không được kêu lên một tiếng.