Hân Cam

Chương 13: “Non lắm, đừng cắn nát.”

Chương 13: “Non lắm, đừng cắn nát.”

Editor: L’espoir

*

Khát vọng và du͙© vọиɠ trong mắt anh trần trụi thẳng thắn, không hề che dấu dù chỉ là một chút.

Trái tim Hân Cam lỡ một nhịp, rút bàn tay nhưng bị anh nắm lấy trở về.

Từ Côn nắm chặt tay, lòng bàn tay còn lưu lại cái chạm da thịt trơn nhẵn vô cùng của cô gái, khen một câu, “Bàn tay mềm quá.”

“Trong đó có một tấm ảnh, ông ta đang liếʍ tay em, giống như một tên biếи ŧɦái nghiện tay vậy.”

Hân Cam nóng nảy, “Không có, không có liếʍ, thầy ấy chỉ đang quan sát chi tiết mu bàn tay và ngón tay của em, muốn vẽ động tác chống cằm thôi.”

Giải thích với anh có ích lợi gì? Cảm giác kiệt sức về thể chất và tinh thần sinh ra, cô che khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn ngào.

Từ Côn bóp đầu cằm cô, “Những bức ảnh này đều có thể xóa sạch sẽ, sẽ không lưu lại bản sao lưu trong tay của bất kỳ kẻ nào. Giống như chuyện cho từ trước tới giờ chưa từng xảy ra, tuyệt đối sẽ không có một người nào nhắc tới. Đương nhiên, mẹ kế của em, cũng sẽ không có nửa câu đồn nhảm truyền đến tai bà ấy.”

Hân Cam mở to hai mắt nhìn anh, răng trên cắn môi dưới.

“Non lắm, đừng cắn nát.” Từ Côn mở hàm răng đang cắn, ngón tay thuận thế đút vào, khoang miệng ấm áp, chật hẹp, vách ngăn trơn ướt dán vào ngón tay anh, đầu lưỡi nhỏ nhắn yêu kiều khϊếp sợ chống lên đầu ngón tay anh.

Ánh mắt anh tối sầm lại, “Cái miệng nhỏ nhắn da^ʍ thật đấy. Sau này phải liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho tôi, nhé?”

Miệng Hân Cam bị anh chặn lại, không khép lại được, nước bọt tiết ra tự nhiên tràn xuống cằm, tràn ra khóe miệng, kéo ra sợi bạc dính liền.

Cô cực kỳ khó chịu, lại có chút ấm ức, miễn cưỡng gật gật đầu, khóe mắt rơi xuống một chuỗi nước mắt.

“Ngoan.” Từ Côn rút lại ngón tay ướt đẫm, cho miệng mυ'ŧ, lại tiến lại gần mυ'ŧ nước miếng trên mặt cô.

Bế cô lên, ngồi trở lại trên ghế.

“Đừng khóc, đừng sợ.” Nhẹ nhàng giúp cô bẻ nước mắt, “Tâm can nhi của anh, đừng kháng cự với anh nhé, anh cũng là lần đầu tiên, anh không bẩn.”

Làm sao Hân Cam có thể không sợ, cũng không tin anh, “Rõ ràng là chuyện gì anh cũng biết.” Tiếng khóc và giọng mũi khi nói vô cùng rõ ràng.

Từ Côn cười, “Thời đại thông tin, thứ có thể lan truyền nhanh hơn lời nói thô tục chính là kiến thức về tìиɧ ɖu͙©.” Nắm lấy tay cô, “Anh là một người đàn ông trưởng thành, có ham muốn bình thường, không thể tránh khỏi phải giải tỏa ham muốn. Nhà anh như vậy, phải xã giao nhiều, trường hợp nào cũng nên ứng phó một chút, kiến thức tự nhiên sẽ nhiều thôi.”