Lương Văn chậm rãi rút ra khỏi thân thể nàng, nhìn chằm chằm vào nơi vô cùng phù hợp kia, hắn không thể thể hiểu nổi người này sao lại có thể nhẫn tâm cự tuyệt hành động thân mật sau khi kết thúc như thế. Cái này làm cho hắn có cảm giác mình giống như nhân vật trong truyện cẩu huyết ngôn tình, chính là đoá hoa nhỏ vô dụng bị bá đạo tổng tài kim ốc tàng kiều.
Đem bao buột lại vứt vào thùng rác, nhìn đến bên trong tràn đầy khăn giấy, Lương Văn nhướng mày, vẫn để trần trụi cường tráng cơ thể sải bước lên giường, vuốt ve Lâm Vũ Nhu cái trán hỏi: “Thân thể tốt lên chút nào chưa? Bác sĩ chích có tác dụng không?”
Lâm Vũ Nhu trợn mắt buồn cười: “Nếu là có hiệu quả vậy sau này mọi người sinh bệnh liền ước pháo là được rồi, còn bác sĩ đều có thể đổi nghề làm Ngưu Lang nha.”
“Vật tôi đưa chị đi bệnh viện?”
“Không cần, tôi đột nhiên có linh cảm, giúp tôi mở word đi.” Lâm Vũ Nhu lười biếng chỉ tay chỉ đến máy tính hầu như không bao giờ tắt trên bàn.
“Đều phát sốt còn muốn đánh chữ?” Lương Văn không tán thành, nhưng vẫn là đi qua đi giúp nàng mở word.
“Chuyên nghiệp tác giả cả năm đều không nghỉ.”
Lương Văn chỉ có thể lắc đầu, đến gần mép giường ôm Lâm Vũ Nhu đặt lên ghế, ghế rất to rộng giống như sô pha đơn nên cũng không lo nàng không thoải mái.
“Chị chậm rãi viết đi, chờ viết xong chúng ta lại đi bác sĩ.”
“Ừm, vậy cậu trước nghỉ ngơi đi, muốn xem TV hay ngủ đều được.” Lâm Vũ Nhu xua xua tay, bắt đầu vùi đầu gõ chữ.
Lương Văn ngủ thϊếp đi, suy nghĩ cũng bắt đầu bay xa.
Hắn rất thích gia sư môn Quốc văn, trắng trẻo xinh đẹp lại còn hài hước thân thiện, tuy rằng hắn cũng không vì vậy mà thích môn văn, nhưng gia sư giảng hắn đều cố gắng ghi nhớ, hơn nữa số lượng chuyện xưa mà nàng biết là rất đáng kính nể, gần như mỗi vấn đề nàng đều có thể kể ra vài câu chuyện xưa hoàn chỉnh.
Lúc bắt đầu hắn gọi nàng là lão sư nhưng nàng không muốn, nàng bảo rằng hơn hắn chỉ có 5 tuổi, gọi lão sư thì già quá. Muốn hắn cũng giống những đứa em của nàng gọi là “Nhu Nhu tỷ”.
Ban đầu hắn cứ cảm thấy không đủ tôn trọng nàng, cũng có chút kỳ lạ, nhưng sau này hắn chỉ hận không đủ thân mật mà thôi, càng lo lắng sẽ bị xếp vào phạm vi em út, vĩnh viễn chỉ có thể làm em trai.
Không muốn làm em trai thì muốn làm gì? Trời mới biết hắn luôn muốn trở thành người đàn ông của nàng.
Chỉ là vị trí trong lòng nàng đã có một người khác.
“Nhu Nhu tỷ, tạm dừng một chút được không?” Lương Văn đỡ trán ngăn lại Lâm Vũ Nhu đang giảng bài.
Lâm Vũ Nhu đương nhiên cũng sớm phát hiện hắn mỏi mệt, nhưng nàng dù sao cũng là gia sư, có chút ngại kêu học sinh đi nghỉ còn chính mình thì lười biếng, "Được thôi, uống nước rồi nằm nghỉ một lát đi."
“Ba mẹ em hôm nay về nhà ông bà, ngày mai mới trở lại, chúng ta nghỉ một tiếng lại tiếp tục đi học được không? Bằng không em nửa ngủ nửa tỉnh mà nghe giảng chắc chắn không hiểu được gì.”
Lâm Vũ Nhu nhìn nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút liền đồng ý: “Có thể, chúng ta đợi đến 21h30 lại tiếp tục học.”
“Ừm, cám ơn Nhu Nhu tỷ.” Lương Văn năm nay học năm hai, thật sự là mệt hơn cẩu, hắn dáng người cao to, từ trên ghế đứng lên sau đó nghiêng người nằm bò, liền có nửa người dựa vào trên giường.
“Lên giường nằm đàng hoàng đi, nằm như vậy ngủ đối với eo không tốt.” Lâm Vũ Nhu lo lắng nói, nhớ tới cuộc sống cao trung của mình, cũng mệt đến gần như chỗ nào cũng có thể ngủ, không khỏi cảm thán vẫn là đại học tốt hơn.
Mà hiện tại so cẩu còn đáng thương nam sinh đã lấy một tư thế không thể tưởng nổi mà ngủ rồi.
Lâm Vũ Nhu bất đắc dĩ mà thở dài, đáng tiếc chính sách giáo dục làm đa số thiếu niên thiếu nữ đang lúc thanh xuân chỉ có thể khóc ròng mà học tập, dù một chút thời gian nghỉ ngơi cũng khó. Nàng vẫn là xếp lại sách vở, tắt đi đèn bàn cũng đèn chính chuyển sang đèn ngủ màu vàng ấm áp, cuối cùng vẫn là đi qua đỡ Lương Văn lên giường.
Tuy rằng Lương Văn không có nhiều thời gian cũng không thường luyện tập, nhưng bình thường dù chỉ hơn mười phút giữa giờ cũng muốn chạy đi đánh bóng, là điển hình của kiểu học sinh lúc đi học thì rụt rè nhưng tan học thì chơi hết sức.
Bởi vậy trên người hắn cũng có hơi mỏng cơ bắp, nhìn xinh đẹp lại khỏe mạnh, cùng Lâm Vũ Nhu khác biệt rất lớn. Hơn nữa hình thể chênh lệch cũng không nhỏ, cứ việc Lương Văn nhỏ hơn nàng năm tuổi, nhưng hiện tại bọn trẻ phát triển rất sớm, ở cao trung nam sinh cao 175cm có rất nhiều người, Lương Văn mới năm hai đã đặt biệt cao 182 cm, tương lai có thể hoàn toàn cao hơn 185 cm.
Mà mới chỉ cao 160 cm Lâm Vũ Nhu không thể thừa nhận lớn tuổi hoàn toàn không thể chứng minh cái gì, nàng căn bản không kéo nổi Lương Văn!
Nhưng dù sao cũng phải kéo đứa trẻ này lên giường a, không khỏi nghĩ đến đám em trai em gái khi còn nhỏ, mỗi lúc ăn tết cũng là từng đứa bị nàng nhét vào chăn bắt đi ngủ. Lương Văn này thật sự có chút lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là choai choai hài tử mà thôi.
Lâm Vũ Nhu nhấc nửa người trên trên của Lương Văn trước lên giường, kéo lên trên từng chút rồi lại xuống đẩy hai chân lên, dùng sức nâng lên giường.
“Ha.. a…… Nặng muốn chết, hiện tại tiểu quỷ đều không biết ăn cái gì mà lớn.” Còn có một chân trái trên mặt đất, Lâm vũ Nhu hít thở một chút chuẩn bị nâng lên.
Lương Văn cựa mình, hơi mở nửa mắt. Lâm Vũ Nhu nghĩ hắn bị giật mình, định nhẹ giọng gọi dậy để hắn tự mình nằm lên giường, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị ôm eo, kéo nàng nằm xuống giường.