"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Phế vật chết tiệt, ta phải gϊếŧ ngươi!" Diệu Giai Giai tiếp tục gào lên.
Hoàng Khinh Vãn cười một tiếng, hướng về phía nhóm thiếu niên Tu Linh Sư nói, "Tiểu ca ca có thể mang theo chúng ta một đoạn đường không?"
Thiếu niên kia là công tử thế gia, lại cùng trong một tổ, là người duy nhất không giễu cợt Hoàng Khinh Vãn và Cơ Tiểu Hồ.
"Đi lên đây." Khóe môi Thủy Vô Ngạn nhếch lên cười ôn hòa, đưa tay kéo Hoàng Khinh Vãn và Cơ Tiểu Hồ lên đám mây.
"Còn ta nữa…” Xương cốt toàn thân của Diệu Giai Giai đã gãy mất mấy cây, bị chôn ở trong đất, đầy bụi đất, chỉ lộ ra một cái đầu, điên cuồng gào thét.
Thủy Vô Ngạn đã sớm mang theo Hoàng Khinh Vãn và Cơ Tiểu Hồ bay mất.
"Tiểu thư…" Lúc người của Diệu Vân thế gia chạy tới, Diệu Giai Giai đã mắng đến miệng lưỡi đều khô cả rồi.
"Một đám vô dụng, sao bây giờ mới đến!" Bị người khác đào ra từ trong hố đất, ả một mặt căm hận.
Tên phế vật kia, không hề làm gì cả lại khiến cho ả ăn thiệt thòi lớn!
"Các ngươi xác định, Cơ Vãn Nguyệt thật sự đã biến thành phế vật rồi?" Ả hơi nghi hoặc, hỏi người bên cạnh.
"Tiểu thư, là thần thú của Thánh Nguyệt đích thân giám định, Cơ Vãn Nguyệt đã thành phế vật, không hề giả."
"Các ngươi tìm cơ hội, nhất định phải gϊếŧ nó cho ta!"
"Tiểu thư, trong Huyễn Hư Phủ không thể ra tay."
"Vậy thì lừa nó ra ngoài Huyễn Hư Phủ đi, nó chẳng qua mới tám tuổi thôi, một phế vật tám tuổi, các ngươi cũng không giải quyết được, ta còn nuôi các ngươi làm cái gì!"
"Vâng, tiểu thư --- "
. .
Huyễn Hư Phủ, trên một núi lớn khác, mặc dù không tràn đầy khí thế như núi chính, ngược lại có một phen đặc biệt tiên ý. Bốn phía sương mù lượn lờ, tràn ngập linh lực, chim hót hoa nở, trong không khí đều nhàn nhạt vị ngọt.
Nơi này chỉ là một ngọn núi xinh đẹp, không có tòa nhà nào cả. Trong tay tên lão giả kia làm ra một kết ấn, một luồng ánh sáng đỏ tản ra, sau đó ẩn vào trong đất ở bên dưới chân.
Ngay lập tức bốn phía mọc ra rất nhiều loại hoa, lão giả đứng ở trong trăm hoa mở miệng nói, "Ngọn núi này là núi linh thú của Huyễn Hư Phủ ta, ẩn nấp không ít linh thú, hôm nay mỗi người các ngươi đều sẽ có mấy lần cơ hội triệu hoán, triệu hồi ra thú, nếu có thể thu phục thì có thể cùng các ngươi ký kết huyết khế, sau này cho các ngươi sử dụng."
Đám đông nghe xong lập tức kích động, đây chính là núi linh thú của Huyễn Hư Phủ Linh, các loại Linh thú không thiếu, tỷ lệ triệu hồi ra linh thú cấp cao phi thường lớn, hôm nay bọn hắn có thu hoạch không nhỏ!
Hoàng Khinh Vãn tất nhiên không biết triệu hoán linh thú như thế nào, Cơ Tiểu Hồ thì càng không trông cậy được vào, nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ chính xác được tính là phế vật.
"Nguyệt Nguyệt, linh dược trên đỉnh núi linh thú thật không ít ---" Ánh mắt Cơ Tiểu Hồ sâu kín rơi vào vài cọng thực vật xanh biếc, tỏa ra vài tia sáng cực nóng.
"Thời gian ba ngày tiếp theo đều giao cho các ngươi, trong vòng ba ngày, không một người nào có thể rời đi núi linh thú, có thể triệu hoán ra được một Linh thú chỉ thuộc về mình hay không, phải nhìn thiên phú và năng lực của các ngươi." Lão giả chậm rãi nói ra, vuốt vuốt chòm râu ria trắng mượt của mình.
"Ta nhất định có thể có được một con Linh thú đẳng cấp cao." Hai mắt Cơ Ngọc Nhi thả ra vài tia sáng, đầy vẻ chờ mong. Con ngươi Cơ Bích Cầm cũng tràn ra vài tia hi vọng.
Linh thú của Huyễn Hư Phủ, há có thể chỉ là thứ tầm thường?
Ảnh Khuynh Thành coi như là bình tĩnh, một thân váy tím lẳng lặng đứng thẳng trong đám người. Lão giả vừa rời đi, mọi người đã không bình tĩnh được nữa, rối rít triển khai tất cả triệu hoán thuật, muốn triệu hồi ra Linh thú cao cấp.
Chỉ một thoáng, tia sáng tản ra bốn phía, cái gọi là triệu hoán thuật, từ bùa triệu hoán mà ra, đem bùa triệu hoán sử dụng thành thục, thì có tỷ lệ rất lớn có thể triệu hồi ra linh thú cấp cao.
"Dùng danh nghĩa của ta, sinh mệnh của ngươi hãy hiện ra.” Trong tay Cơ Ngọc Nhi có một cái phù văn màu vàng nhạt lóe ra hào quang chói sáng, ánh sáng kia từ trong tay ả tỏa ra, chớp mắt tiêu tán trong không trung.