Yêu nghiệt như hắn ôm Hoàng Khinh Vãn từng bước một đi ra khỏi Tiêu Vân Điện, hình ảnh kia đẹp đến nỗi khiến người ta không sao dời mắt. Một đám Hoàng tộc đều choáng váng, rối rít làm ra bộ dáng nhường đường sang hai bên, không ai dám tiến đến ngăn cản.
Ráng chiều bao phủ khắp trời, nhuộm đỏ một góc trời, thân ảnh Đế Thiên Thí như vẽ ôm Hoàng Khinh Vãn ở dưới ánh tà dương từng bước một rời đi.
"Thiếu niên, ngươi nghiêm túc sao?" Hoàng Khinh Vãn nhìn nửa gương mặt đẹp như thiên thần của hắn, lần đầu nghiêm chỉnh hỏi như vậy.
"Bảo bối này, ngươi cảm thấy ta sẽ giả sao?"
"Lần thứ nhất chúng ta quen biết là tình huống như thế nào? Ta muốn biết."
"Lần thứ nhất sao, đó là lúc ngươi vừa ra đời, cũng chỉ là một đứa bé mà thôi ---" Khóe miệng Đế Thiên Thí mang theo nụ cười ôn nhu, phong cảnh bốn phái thay đổi, hắn mang Hoàng Khinh Vãn trực tiếp đi vào chỗ hồ sen của Hoàng Triều Thánh Nguyệt. Chân không dính nước đạp sóng mà đi, dừng ở trong lương đình.
Hắn nhẹ nhàng đặt Hoàng Khinh Vãn xuống, giúp nàng lau đi vết máu trên thân, sau đó tự mình ngồi xuống bên cạnh bàn trà, một thanh đàn cổ sinh ra hào quang, ngón tay ngọc khẽ nhúc nhích, một chuỗi âm thanh chảy ra, lập tức làm cho một mảnh hoa sen chung quanh đều nở rộ.
"Tiểu bảo bối ngươi và ta rất hữu duyên." Hắn nhẹ nhàng nói, đôi mắt tím nhu hòa, "Bảo bối, nhắm mắt lại ngủ đi, tỉnh ngủ thì vết thương của ngươi sẽ tốt hơn."
Âm thanh của hắn mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người, Hoàng Khinh Vãn lẳng lặng nhìn yêu nghiệt hắn, vẫn không khỏi cảm thấy buồn ngủ. Trong mộng, nàng gặp một giấc mơ rất kỳ quái, giống như trí nhớ của nàng, lại không giống như trí nhớ của Cơ Vãn Nguyệt.
Tiếng đàn nhu hòa bên tai, còn có khí tức trên người yêu nghiệt kia, điều này khiến nàng mười phần an tâm. Mà đợi khi nàng tỉnh lại sau giấc ngủ, sắc trời đã tối, Thần Vương tinh cùng Thiên Vương Tinh tỏa ra ánh sáng, mà yêu nghiệt kia đã biến mất rất lâu. Duy chỉ có hạt thánh quả Huyễn Linh trên tay nàng âm thầm tản ra tia sáng đỏ.
"Thiếu niên?" Nàng hướng về hạt thánh quả Huyễn Linh trên tay kêu một tiếng, cũng không có phản ứng.
Còn nhớ rõ, hồi trước Cơ Nhân có cái cổ mộc ấn, Lục Hoàng rót niệm lực vào trong cổ mộc con dấu, có thể hiển hóa thành hình người. Đế Thiên Thí, phải chăng cũng ở trên hạt Thánh quả Huyễn Linh, rót vào niệm lực?
Nàng đứng dậy, lỗ thủng to đùng trên bụng sớm đã không thấy, trên thân thể nho nhỏ không có một chút vết thương. Ánh sao trong cơ thể đại thịnh, cũng chỉ có một mình nàng có thể trông thấy.
"Thiếu niên, cám ơn ngươi…” Khóe môi Hoàng Khinh Vãn mỉm cười, sau đó khẽ hôn lên hạt thánh quả Huyễn Linh.
Đứng trong lương đình, một thân áo đỏ như lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn, còn mang theo vài phần non nớt, chỉ là đôi mắt đỏ sậm kia mang theo nét đẹp hoa xuân kinh người.
Bây giờ nàng vẫn quá yếu, dễ dàng bị người khác đả thương thành dạng này. Nàng cần phải cường đại hơn, tuyệt đối cường đại!
Mắt đỏ hơi nhắm, Hoàng Khinh Vãn điều động linh lực khắp trong cơ thể, hoa sen bốn phía khẽ nhúc nhích, từng đạo linh lực từ một trên một vùng rộng lớn không ngừng tràn vào trong cơ thể nàng. Ánh sao trong cơ thể sáng rực rỡ, đem một mảnh lương đình đều chiếu sáng.
Hoàng Khinh Vãn nhắm mắt tại chỗ, bây giờ nàng vẫn là một Tinh Linh Sư cấp cao như cũ, tiến thêm một bước về phía trước, sẽ có thể bước vào giai đoạn Nguyệt Linh sư!
Tu ra khắp trời đầy sao, nơi nào có thể tu Nguyệt?
Hoàng Khinh Vãn tĩnh tâm, dùng linh lực vô tận tẩy luyện thân thể vài lần, linh lực di chuyển từng tế bào trong cơ thể nàng. Trăng sáng sao thưa, nơi nào có thể sang Nguyệt?
Hoàng Khinh Vãn khẽ suy tư, sao đầy trời ở chỗ nào có thể sang Nguyệt?