Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 472

Nếu thiết kế của Ôn Ninh là đáng được khen ngợi, vậy bản vẽ thiết kế của Tina lấy ra lần này, chính là làm toàn trường kinh ngạc.

Tina thiết kế là một lễ phục kiểu dáng phương Tây, phối hợp táo bạo xen kẽ giữa màu đỏ, đen, và màu vàng, khéo léo tôn lên ưu thế làn da trắng của người phương Tây, cộng với những chi tiết phức tạp của thiết kế trang trí ren lại tuyệt đối không lộ ra sự rườm rà, thậm chí toàn bộ không khí của bức tranh hiện một sự lộng lẫy, khiến người khác không khỏi tán thưởng.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi. Thiết kế của cô ta hoàn hảo như vậy, đến mức khiến người ta có cảm giác nhìn, bức tranh sơn dầu thời trung cổ.

Ôn Ninh vừa thấy được tác phẩm của cô ta, liền biết mình đã thua cuộc.

Ý tưởng thiết kế có lẽ cũng không thua kém, nhưng mức độ hoàn thành kém quá nhiều, chi tiết của Tina quả thực không chê vào đâu được.

Rất nhanh, giám khảo cũng đưa ra ý kiến của mình, tất cả mọi người đều đồng ý Tina xuất sắc hơn.

Horton thấy thế, bây giờ mới hài lòng bước tới: “Cô Ôn, cuộc thi công bằng lần này, cô thua Tina lại không bằng Phil, cô có tâm phục khẩu phục không?”

Làm sao Ôn Ninh nghe, làm sao lại thấy lời này kỳ lạ.

Thua, cô sẽ không viện cớ, kỹ năng không bằng người ta thôi, nhưng chủ nhà Horton này luôn muốn tạt nước bẩn khiến cô không vui.

“Ngại quá, ngài Horton, công ty bên kia xảy ra chút sự cố, chúng tôi phải nhanh trở về.”

Lục Tấn Uyên thấy thế, mở miệng, cưỡng ép đưa Ôn Ninh ra ngoài.

Mặc kệ những người phía sau đang khe khẽ nói nhỏ, đang nói anh.

Ôn Ninh giãy dụa hai lần: “Anh như thế này, bọn họ sẽ nói rất khó nghe.”

“Không đi, em sẽ chỉ bị nói khó nghe hơn thôi.”

Lục Tấn Uyên lộ vẻ không vui. Vừa rồi Horton rõ ràng là đến đào hố, nếu Ôn Ninh nói thua không phục, sẽ bị người khác nói không chịu được thua, nếu nói thua tâm phục khẩu phục, vậy theo lời Horton nói, ngay cả Tina không bằng Phil cũng có thể thắng Ôn Ninh, như vậy sẽ chỉ bị người khác chỉ trích trước đó là dựa vào mối quan hệ mà thắng không vẻ vang.

Bất kể ứng đối như thế, đều là mang tai tiếng.

Tốt hơn hết trực tiếp đi thẳng, dù sao, anh cũng không cần phải nhìn sắc mặt của dòng họ Horton.

Ôn Ninh cũng hiểu ý của anh, nhưng trong lòng lại áy náy nhiều hơn, Lục Tấn Uyên đây là đẩy bản thân ra gánh nồi, che chắn cô ở phía sau.

“Lần này bản lĩnh của em không bằng người ta, thật xin lỗi.”

Ôn Ninh tâm trạng có chút sa sút.

Nếu cô không mù quáng đưa ra thách thức, chỉ sợ, cũng sẽ không phải cục diện xấu hổ bây giờ.

Lục Tấn Uyên lắc đầu, vươn tay xoa xoa Ôn Ninh đầu, làm rối tung mái tóc mượt của cô: “Không, rõ ràng là bọn họ sớm đã lên kế hoạch.”

Ngay từ đầu, biểu cảm của Tina đã rất kỳ lạ, cộng với trong quá trình thi đấu, biểu hiện chần chờ của cô ta, mức độ hoàn thành của bản vẽ thiết kế kia cực kỳ cao cũng không giống là cô ta vẽ ra.

“Nhưng … đây quả thực là đề mục được rút ra tại chỗ.”

Ôn Ninh cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì, lúc này, đột nhiên nhớ đến cô gái tên là Rosalia hôm nay nhìn thấy: “Hôm nay lúc anh đến tìm em, không phải hỏi em làm sao sao? Thật ra em nhìn thấy một người khá kỳ lạ.”

“Ồ? Có gì lạ?”

“Em nhìn thấy một cô gái nước ngoài ở bên ngoài muốn xông vào, cho nên đi xem tình hình, mà sau đó, một người nhìn có vẻ là người thân của cô ấy đến, nói với cô ấy, xem mấy tác phẩm đó cũng vô dụng, đã là đồ vật của người khác rồi.”

“Còn có, cô gái kia trông có chút kỳ lạ, mặc dù rất xinh đẹp, lại giống như không biết nói, ánh mắt cũng có chút kỳ lạ.”

Lục Tấn Uyên cau mày, anh vẫn luôn điều tra đằng sau Tina có phải tìm một người vẽ thay hay không, lấy thế lực của dòng họ Horton, muốn làm việc như vậy cũng không khó, nhưng trước sau vẫn không thể tìm ra đó là ai.

Nghe Ôn Ninh miêu tả, lại đột nhiên hiểu ra.

Anh tìm là những nhà thiết kế đã từng tiếp xúc với dòng họ Horton, theo cách nói của Ôn Ninh, cô gái kia, chỉ sợ căn bản không phải là nhà thiết kế chuyên nghiệp.

“Cô ấy trông như thế nào? Mặc quần áo như thế nào?”

Lục Tấn Uyên hỏi kỹ thông tin của cô gái kia một lần, sau đó, gọi cho An Thần.

“Đi tìm một người nước ngoài tên là Rosalia, nhanh lên.”

Lục Tấn Uyên xoa xoa lông mày, Ôn Ninh thấy anh như vậy, nhịn không được an ủi: “Biển người mênh mông, sao có thể dễ dàng tìm được cô ấy.”

Lục Tấn Uyên lắc đầu, không nói gì. Điều anh lo lắng lúc này là dòng họ Horton sẽ tiếp tục lấy chuyện Ôn Ninh thua làm bài báo, mặt ngoài là thua thi đấu, kế tiếp sẽ dùng dư luận công kích cô, nâng cao địa vị của Tina, còn chưa rõđược.

Suy cho cùng, bây giờ Tina vẫn chưa có được chỗ đứng vững chắc, muốn thông gia mà không bị nhà chồng coi thường, phải có tiếng tăm đủ lớn.

Ôn Ninh nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Lục Tấn Uyên, cũng nhận ra được điều gì đó.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Lạ một dãy số xa lạ.

Ôn Ninh nhận, bên trong truyền đống giọng nói vội vàng của phóng viên.

“Cô Ôn, nghe nói cô lợi dùng thế lực của tập đoàn Lục thị, cố ý thao túng thi đấu, còn làm hại cô Phil của dòng họ Horton chịu đả kích, mới bị hủy hoại dung nhan, đây là thật sao?”

“Nghe nói cô có mối quan hệ mập mờ với chủ tịch Lục Lục Tấn Uyên, vậy vị trí bây giờ của cô, đều là vì vậy nên mới có được?”

“Cô với Lục An Bảo của nhà họ Lục có liên quan gì hay không?”

“Bọn khốn nạn này, đáng chết!”

Lục Tấn Uyên không thèm nghĩ, cầm lấy di động của Ôn Ninh, trực tiếp tắt máy.

Lại không ngờ động tác của dòng họ Horton sẽ nhanh như thế, thi đấu vừa kết thúc, đã sắp xếp phóng viên, đây là tất phải dùng Ôn Ninh làm bàn đạp cho tên tuổi của Tina.

Nhưng…

Dám dùng thủ đoạn này trước mặt anh, còn đổ tội lên người Ôn Ninh những việc xấu hổ của dòng họ bọn họ, quả thực rất to gan.

“Bọn họ…”

Ôn Ninh sắc mặt có chút tái nhợt, những lời phóng viên vừa nói, khiến cô nhớ lại cảm giác bản thân lúc trước bị hung thủ mưu hại là tông người rồi bỏ trốn.

Biết rõ chuyện đó không phải cô làm, nhưng dư luận sớm đã bị người khác gắt gao điều khiển, không ai tin lời cô nói.

Nhất thời, cô cũng hơi hoảng.

Lục Tấn Uyên nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cô, nắm lấy tay Ôn Ninh, xúc cảm lạnh lẽo, khiến anh không khỏi cau mày.

Cô, quả nhiên vẫn không kiên cường như thể, gặp phải oan ức này, vẫn sẽ sợ hãi như cũ.

Nhẹ nhàng kéo người phụ nữ có chút mất hồn vòng lòng, giọng nói bình tĩnh của Lục Tấn Uyên vang lên bên tai Ôn Ninh: “Không phải lỗi của em, chỉ là ngay từ đầu bọn họ đã thiết kế sẵn một bộ, đợi em tiến vào, yên tâm, anh sẽ không để họ thực hiện được.”

“Lần này, không ai có thể đổ oan em nữa.”

Cảm nhận được độ ấm vây quanh mình, còn có hơi thở quen thuộc, thần kinh Ôn Ninh vốn có chút hỗn loạn lại dường như bình tĩnh lại rất nhiều.

Không thể không nói, lời người đàn ông này nói, có tác dụng giống như một loại thuốc an thần.

Bất giác, khiến lòng của cô an ổn lại.