“Ưm ư…trướng quá…” Yến Tình vuốt bụng nhẹ nhàng kêu lên, ánh mắt mơ màng không thôi, trong đầu hỗn loạn chưa Tình nổi.
Cậu gian nan mở đôi mắt đang buồn ngủ ra, trước mặt là giường gỗ khắc hoa quen thuộc, bèn biết ngay là trên giường mình.
“Ưm…ha…” Yến Tình cảm thấy điểm mẫn cảm trong hoa huyệt bị nghiền thật mạnh, không tự chủ được lớn tiếng rêи ɾỉ, hoa huyệt run rẩy một phen, vách tường sâu bên trong chầm chậm chảy ra dịch da^ʍ.
Yến Vãn ôm Yến Tình ngồi trên dươиɠ ѵậŧ hắn, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nhẹ nhàng đâm vào trong hoa huyệt non mềm.
Yến Tình lắc lư một phen ôm chặt lấy người trước mặt, cậu vùi gương mặt trắng nõn vào trong y phục, đầu mũi truyền tới mùi hương quen thuộc, là Long Tiên Hương dễ ngửi.
Cậu cọ mặt vào vai người đàn ông, làm nũng nói: “Cha ơi…ưm a…người chậm chút đi…Huyệt nhỏ của Tình Tình không nuốt được…”
Người đàn ông ôm cậu vào lòng đâm chọc thương tiếc hôn lêи đỉиɦ đầu cậu: “Tình Tình ngoan kiên trì thêm chút nữa nào.”
“Ưm…ưm…nhưng bây giờ người ta buồn ngủ lắm rồi…” Yến Tình mơ màng bất mãn nói: “Lần sau đừng làm người ta tỉnh sớm như vậy nha…”
Yến Vãn thương yêu xoa xoa vòng eo thon gầy của Yến Tình: “Vậy ta làm nhanh chút, được không nào?”
Nói xong Yến Vãn lập tức nhẹ nhàng đặt Yến Tình xuống giường, hai tay tách đùi Yến Tình ra, phần hông lại không thương tiếc tăng tốc độ.
“A! A…cha ơi cha chậm chút…” Tốc độ đâm chọc hoa huyệt đầy hung hăng của Yến Vãn không thay đổi, cúi người xuống dùng nụ hôn chặn lại sự làm nũng yếu ớt của Yến Tình.
Đùi Yến Tình run rẩy một hồi: “Ưm…a…” Cửa tử ©υиɠ liên tục bị đâm chọc run run một phen, chất lỏng trong suốt phun lên qυყ đầυ từ bên trong. Âʍ đa͙σ cao trào rồi, dịch thể trơn trượt ào ra từ trong âʍ đa͙σ, lại bị dươиɠ ѵậŧ thô to chặn lại ở cửa huyệt chẳng chảy ra được.
Yến Vãn thở gấp ấn lên giữ cố định bụng của Yến Tình: “Ta muốn tiến vào rồi, Tình Tình ngoan đón nhận đi nhé.”
Nói xong Yến Vãn dùng sức đong đưa phần hông, trực tiếp xỏ xuyên vào trong cổ tử ©υиɠ của Yến Tình, đâm vào trong tử ©υиɠ của Yến Tình, bắt đầu màn bắn tinh thật dài.
“Ưm ưm…trướng quá…bên trong còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ đêm qua tam ca bắn vào chưa chảy ra…cha xấu quá…” Yến Tình ôm bụng rầm rì thể hiện sự bất mãn.
Yến Vãn lại chọt nhẹ lên mũi cậu: “Nhóc xấu xa, mới một tối không trông con, con đã tìm tam ca con ăn vụng rồi.”
“Không có mà, là tam ca tự tới, ai bảo tối qua cha về muộn vậy, người ta chỉ đành chơi với tam ca thôi.”
Yến Vãn bắn tinh xong, lại chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra, Yến Vãn tách hai chân Yến Tình ra nhìn ngắm, cửa hoa huyệt sạch sẽ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong rõ ràng đã bị ngậm chặt rồi.
Yến Vãn duỗi cánh tay, mở ngăn kéo gỗ ở đầu giường ra, lấy ra một chiếc qυầи ɭóŧ nối với một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả làm từ ngọc thạch, đeo vào chân nhỏ của Yến Tình, chậm rãi kéo lên.
Yến Tình nhìn thấy thứ này, lập tức không vui nói: “Cha ơi, mang thứ này khó chịu lắm, người ta không thích thứ này đâu…”
Yến Vãn không nói gì đeo dươиɠ ѵậŧ giả làm từ ngọc thạch lên, qυყ đầυ ngọc được điêu khắc cực kỳ chân thật cọ cọ ở cửa huyệt hoa, sau khi cọ mở hoa huyệt, qυყ đầυ làm từ ngọc đã được Yến Vãn chậm rãi đẩy vào.
Yến Tình bị dươиɠ ѵậŧ giả làm từ ngọc trong hoa huyệt khiến cho lạnh đến mức giật mình: “Lạnh quá…”
Yến Vãn thương xót hôn lên trán cậu: “Tình Tình ngoan chịu khó một chút, gần đây tam ca con có được một khối noãn ngọc hồng, đã sai người đi điêu khắc rồi, sau này chúng ta sẽ không dùng cái lạnh thế này nữa nhé.”
Yến Tình uất ức bĩu môi, nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn lăn vào trong ổ chăn nhìn Yến Vãn đứng dậy mặc y phục.
Yến Vãn tự mình mặc triều phục bạch hạc của thượng thư Lễ bộ, bàn tay ấm áp của hắn sờ vào trong ổ chăn, xoa xoa bụng nhỏ tròn vo của Yến Tình: “Hôm nay cả ngày đều ngoan ngoan đeo đó, đừng để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, tối nay cha về sẽ kiểm tra nhé.”