Vẻ mặt Phục Anh kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Hề.
"Thế giới này có phải có vấn đề gì hay không, như thế nào sẽ xuất hiện cái loại đồ vật như cậu nói?" - Phục Anh hỏi.
Kinh ngạc trước độ mẫn cảm của Phục Anh, Lý Ngôn Hề không thể không bội phục cô ấy, kiếp trước cô quả thật không hề hoài nghi gì cả.
"Tôi cũng không biết, nhưng nó đã xuất hiện, cậu xem nè"
Lý Ngôn Hề lật tay lại lấy ra hai hộp giăm bông y chang nhau, hai hộp này là cùng một loại vật phẩm, cho nên có thể đặt ở cùng một ô vuông.
"Tôi nói cho cậu nghe, chuyện này vẫn đừng quá nhiều người biết, chỉ vài người bọn mình biết là được rồi, rốt cuộc cậu cũng chỉ có mười cái ô vuông" - Phục Anh nói.
"Tại sao?"
Lý Ngôn Hề cũng có suy nghĩ này, hiện tại công năng râu ria như thế này, cô tính không nói ra ngoài, đối với bọn họ cũng không có gì ảnh hưởng, cả khán giả cũng sẽ cảm thấy không sao cả, chỉ là cô tò mò vì cái gì Phục Anh lại nói như vậy.
"Cậu nghĩ lại xem, cậu có một cái ba lô bí mật như vậy, không nói tới việc người khác sẽ hoài nghi cậu giấu giếm đồ vật riêng, mà còn sẽ nhờ cậu hỗ trợ giữ đồ của họ, đến lúc đó đồ của tụi mình đều không đủ chỗ chứa thì phải làm sao bây giờ, không phải là đắc tội người ta sao" - Phục Anh dựa vào ven tường nói.
"Thông minh, không hổ là người đứng đầu Phục gia"
Lý Ngôn Hề cười nói, kiếp trước lúc cô nhận ra được điều này thì đã muộn, chủ yếu là thời điểm cô phát hiện ba lô công năng bị vài người khác thấy được, tin tức một truyền mười mười truyền trăm, đến khi cô ý thức được đã không thể cứu vãn.
"Chủ nhận tập đoàn Phục gia đã là thời quá khứ, tôi hiện tại chỉ có thể an an ổn ổn làm Phục Anh thôi" - Phục Anh nhìn Lý Ngôn Hề cười nói, cô cũng đang chậm rãi tiếp thu hiện thực.
【 Tình bạn của con gái thật dễ thương quá, không có nam chính xuất hiện cũng không sao nha 】
【 phim truyền hình này như một dòng suối trong 】
【 Đám nam sinh nêu quan điểm:hai em gái này tôi đều thích】
【 Cầu chúc hai em gái dễ thương bước lên hàng ngũ vương giả 】
【......... 】
Nghỉ ngơi tạm thời kết thúc, Lý Ngôn Hề lại đưa tới xác sống thứ hai, hai người ước định, con này giao cho Phục Anh gϊếŧ.
"Trong tin tức nói, chúng nó là vật chết, cậu xem nó như củ cải trắng là được"
Lý Ngôn Hề ở một bên an ủi Phục Anh.
Củ cải trắng?
Phục Anh lắc lắc đầu, củ cải trắng đáng yêu như vậy, tại sao lại so sánh đồ xấu xí này với nó? Nó không chịu đâu.
Bất quá cô vẫn hét to bay lên chém, trường đao chém trúng bả vai con xác sống nữ tóc dài kia.
Lạch cạch ~
Một cánh tay rơi xuống dưới đất.
Phục Anh tuyệt vọng, lại một lần né tránh, nhân lúc con xác sống chưa quay người lại, chém trúng đao thứ hai.
Lúc này cô rốt cuộc đã chém trúng điểm yếu của nó, cái đầu cùng với mái tóc dài của con xác sống đều bị chém xuống, Phục Anh không nhịn nỗi, lại dựa vào tường nôn thốc nôn tháo.
Bùm ~
Trên cầu thang truyền đến một tiếng vang.
Lý Ngôn Hề đã sớm biết có người xuống lầu, cô mỉm cười nhìn Trần Minh té ngã cùng Trương Đào bên cạnh
Trần Minh mặt trắng bệch nhặt mắt kính rơi trên đất, sau đó giả vờ trấn định đứng dậy.
"Các cậu......... Các cậu đang làm gì vậy?" - Trương Đào hỏi.
"Khụ khụ, không thấy sao? Chị em tôi đang luyện tập gϊếŧ xác sống nha"
Phục Anh đỡ tường nói, ánh mắt của cô cùng giọng nói còn có một chút tự hào, làm Lý Ngôn Hề cũng cầm lòng không đậu mỉm cười lên.
Luyện tập? Gϊếŧ xác sống?
Trương Đào dường như chưa bao giờ nghĩ qua vấn đề này, xác sống có thể gϊếŧ chết sao?
Hai ngày này mỗi lần nhắm mắt lại anh ta đều thấy Lâm Hân Nghiên người đầy máu đang vươn tay kêu anh cứu mạng.
Thanh âm kia ở trong đầu anh thật lâu không thể tan đi.
Anh lúc nào cũng áy náy, hối hận.
Anh bởi vì sợ hãi mà bỏ lại một nữ sinh chạy trốn.........
Mà nguyên nhân tất cả những chuyện này, đều là do những con xác sống đáng chết xấu xí đó.
"Luyện tập gϊếŧ xác sống, có thể cho tôi làm cùng không?"
Trương Đào nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện lên một tia hung ác, nói với hai người.