“Đây là ở đâu?”
Tần Giao đánh giá thạch thất ngay cả cửa sổ cũng không có, có chút bối rối hỏi.
Tần Thịnh nhẹ nhàng vuốt sợi tóc buông xuống của nàng ra sau tai, thân mật dán vào bên tai nàng, thì thầm.
“Đây là mật thất mà trẫm cố ý chế tạo cho tỷ tỷ a, tỷ tỷ.”
Tần Giao run lên, tránh đi động tác vượt quá khuôn phép của hắn.
“Tại sao ta lại ở đây? Ta phải quay lại!”
Tần Giao là trưởng công chúa đương triều, Tần Thịnh là đương kim Hoàng đế, là đệ đệ ruột thịt của nàng.
Mà hôm nay, là ngày vui lớn của nàng.
Nếu còn trì hoãn, liền bỏ qua thời gian bái đường.
Nàng ra tư thế muốn rời đi.
Tần Thịnh kéo nàng lại, hắn cười nói: “Tỷ ơi, tỷ không ra được.”
Tần Giao lảo đảo vài bước, ngã vào trong ngực hắn.
“Tần Thịnh, đừng náo loạn nữa!”
Nụ cười của Tần Thịnh dừng lại, những lời này hắn đã nghe mấy trăm lần rồi!
Dường như cho dù hắn làm gì, ở trong mắt tỷ tỷ đều là đứa con nít đang náo loạn!
Hắn nói có tình cảm với nàng cũng được, mượn cớ hôn trộm nàng cũng được, nàng tất cả đều coi hắn là đứa con nít đang làm loạn.
Nàng không bao giờ đối xử với hắn như một nam nhân trưởng thành, và nàng sẽ luôn luôn chỉ coi hắn là một người đệ đệ.
Nhưng hắn đã chịu đủ rồi!
Hắn không muốn làm đệ đệ nàng, càng không muốn trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác!
Nàng chỉ có thể là của hắn!
Là của một mình hắn!
Đuôi mắt Tần Thịnh ửng đỏ, nắm lấy vạt áo nàng, xé rách một tiếng, hỉ phục màu đỏ theo tiếng xoẹt mà đứt ra.
Làn da vốn trắng nõn dưới sự phản chiếu của hỉ phục màu đỏ càng thêm trắng đến chói mắt.
Bầu vυ' tròn trịa lộ ra hơn phân nửa.
Ánh mắt Tần Thịnh giống như một con rắn thủ thế chờ phát động, làm càn bơi trên da thịt trần trụi của nàng.
Tần Giao hoảng sợ, vội vàng che ngực mình.
Nàng nhíu mày mắng: “Tần Thịnh! Tỷ là tỷ tỷ của đệ!”
“Nhưng ta muốn tỷ tỷ ruột của ta thì làm sao đây?”
Tần Thịnh nâng chân Tần Giao cong lên, dễ dàng ôm lấy nàng, ném lên giường.
Trên giường trải mấy cái đệm chăn, cũng sẽ không khiến người ngã xuống cảm thấy đau.
Tần Thịnh cúi người xuống, đem người muốn giãy dụa đứng dậy, vững vàng vây ở dưới thân mình.
Hắn nhìn vào mắt nàng và không nhớ lần đầu tiên hắn nói điều đó.
“Yêu ta, cầu xin tỷ.”
Dứt lời, hắn cúi đầu, muốn hôn nàng.
“Bốp!”
Một tiếng tát lớn vang vọng trong căn phòng bí mật.
Đầu Tần Thịnh bị đánh lệch, hai má nhanh chóng hiện ra mấy vết ngón tay.
Tay Tần Giao đánh người khẽ run rẩy, ánh mắt quật cường trừng mắt nhìn hắn, đáy lòng lại nhịn không được đau lòng.
Nhưng rất nhanh lại cố nén, nàng nói: “Chúng ta là tỷ đệ ruột thịt, nhất định không thể yêu nhau, buông tha cho ta đi, cũng buông tha cho chính đệ.”
Một Hoàng đế và tỷ tỷ ruột của mình lσạи ɭυâи, đây sẽ là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Một khi bị phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nàng không thể hủy hoại hắn!