Chương 17: Chị kiềm chế một chút, người sáng suốt vừa nhìn liền biết chị phát xuân
Rõ ràng biết anh chỉ là sợ cô kéo sau chân mà thôi, nhưng là trong nháy mắt này, cô lại có chút không dám nhìn vào ánh mắt của anh, cúi đầu bắt tay để vào lòng bàn tay anh, anh nắm lấy tay cô, nắm tay cô chen về phía bên cạnh sân bóng.
Anh dẫn cô đi đến phía sau ghế dự bị của Trường Trung Học Số Một Thành Phố, nơi đó quả nhiên có hai cái vị trí trống, nhưng chỗ bên cạnh lại chất đống đồng phục và tất cả vật phẩm tư nhân của đội Trường Trung Học Số Một Thành Phố, nơi này rõ ràng là khu vực tư nhân của các vận động viên thi đấu.
"Nơi này không thể ngồi đi? Chờ lát nữa có người đến đuổi chúng ta thì làm sao bây giờ?” Cô có chút do dự.
Bành Phái Luân lôi kéo cô ngồi xuống: "Chờ lát nữa nếu có người đến, chúng ta liền ngồi vào ghế dự bị khác."
Nói xong liền bĩu môi nhìn về phía ghế dự bị của một đội khác, ra hiệu cô yên tâm.
Quả thực là nghiêm trang mà nói hươu nói vượn.
Bạch Vân cảm thấy buồn cười, mượn sửa sang lại mái tóc đem tay rút trở về, hết sức chuyên chú bắt đầu xem thi đấu.
Hai đội bóng đang thi đấu, một đội là cấp 3 Trường Trung Học Số Một Thành Phố, đội còn lại là đội bóng rổ rất mạnh của một thành phố công nghiệp trong tỉnh, thi đấu đang tiến hành đến hiệp hai, đội viên chủ lực của hai đội ở trên sân đều đánh đến đặc biệt liều mạng, muốn dựa vào lần thi đấu này bộc lộ tài năng, lúc tiến công đều nghẹn một cổ sức lực tàn nhẫn.
Điển hình nghé con mới sinh.
Mặc dù Bạch Vân xem qua rất nhiều trận bóng, nhưng bởi vì tâm tư không ở xem bóng, cho nên trên cơ bản chỉ có thể xem hiểu được ghi bàn thắng. Bành Phái Luân ngồi bên cạnh cô, thấy dáng vẻ cô có đôi khi xem không hiểu xử phạt, sẽ kiên nhẫn mà giải thích cho cô.
Ghế trọng tài được trang bị phát thanh viên, mỗi khi có cầu thủ thực hiện cú ném 3 điểm, anh ta đều sẽ rất kích động nhắc nhở khán giả, cũng không biết là thật sự kích động hay vẫn là vì phối hợp bầu không khí, giả bộ giống như rất kích động. Bạch Vân cảm thấy trường hợp này đặc biệt buồn cười, đang vui vẻ, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng đang đi về phía bên này, ánh mắt kia có hơi giật mình mà nhìn chằm chằm về bên này, tư thế giống như là muốn tới đuổi người.
Cô nhanh chóng dùng khuỷu tay đυ.ng đυ.ng Bành Phái Luân bên cạnh: "Có người lại đây!"
Bành Phái Luân nhìn thoáng qua người kia, nói: "Sợ cái gì, chúng ta lại không có nhiễu loạn trật tự. Sau khi tôi đứng lên, chị liền đi đến ghế dự bị của đội khác đi, tôi lập tức tới."
Bạch Vân gật đầu, đi theo anh đứng dậy, ngoan ngoãn đi đến ghế dự bị của đội khác, lúc đi đến nửa đường, muốn nhìn một chút xem anh cùng người kia rốt cuộc là có xảy ra xung đột hay không, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, quay đầu lại liền thấy Bành Phái Luân chết không đứng đắn kia đang trò chuyện cười ha hả với người kia.
Giống như…… Bị anh chơi.
Bạch Vân thầm mắng một tiếng, không có đi trở về, mà tiếp tục đi đến ghế dự bị của một đội khác, nơi đó vừa vặn có một chỗ trống, cô phí sức chen đến phía trước vị trí kia, lúc ngồi xuống, góc áo khoác không cẩn thận phất đến sau gáy một đội viên ngồi trên ghế dự bị, nhìn thấy anh đưa tay lên sờ sau gáy mình, cô nhanh chóng nói một câu: "Xin lỗi nha."
Quay đầu lại là một gương mặt non nớt nhưng lại mang theo anh khí, nhìn cô cười ngọt ngào: "Không sao đâu chị."
Bạch Vân đột nhiên có chút hối hận vừa rồi ở trong xe khoác lác nói tuyệt đối không chơi dưỡng thành.
Mẹ nó hiện tại em trai nhỏ thật là biết tán tỉnh a!
"Anh nói anh muốn tới xem bóng, tôi đặc biệt để lại cho anh hai cái vị trí tốt, thế nào? Tầm nhìn tốt chứ?"
Người đàn ông cao lớn đang trò chuyện vui vẻ với Bành Phái Luân là trợ giáo của đội bóng rổ cấp 3 Trường Trung Học Số Một Thành Phố, trước kia anh chơi bóng liền quen biết bạn chơi bóng, giao tình cũng không tệ lắm.
"Đặc biệt hài lòng.” Bành Phái Luân cười gật đầu.
Trợ giáo liếc mắt một cái nhìn về phía Bạch Vân, hỏi: "Là bạn gái mới của anh à?"
"Không phải.” Anh lắc đầu.
"Hắc, hiếm lạ." Trợ giáo lại hỏi: "Sao cô ấy lại ngồi bên kia?"
Bành Phái Luân thở dài một hơi, làm ra dáng vẻ rất buồn rầu: "Chờ tôi đi qua gọi cô ấy đó......"
"Phụ nữ như vậy, quả nhiên không phải là khẩu vị của anh." Trợ giáo gật đầu, “Anh cứ ngồi nơi này xem, cô ấy sẽ qua tới.”
"Anh tin hay không, nếu tôi không đi qua gọi cô ấy, cô ấy có thể ngồi ở đó đến tối.” Bành Phái Luân vỗ vỗ bả vai anh, "Tôi đi qua tìm cô ấy một chút."
Trợ giáo giống như là thấy quỷ nhìn Bành Phái Luân đi về phía Bạch Vân, còn không có lấy lại tinh thần, đội bóng đối phương xúc cảm dần dần tới, phát động tiến công nhanh, vì quấy rầy tiết tấu của đối phương, huấn luyện viên bên phía trường Trung Học Số Một Thành Phố kêu tạm dừng, thế cục thi đấu dần dần trở nên căng thẳng lên, anh vội vàng về tới bên sân, một chút cũng không muốn ở lại nơi này làm bóng đèn.
Thi đấu tạm dừng, huấn luyện viên hai bên đều nắm chặt thời gian bố trí chiến thuật, đội viên ngồi ghế dự bị trước mặt Bạch Vân đứng lên, cùng các đội viên khác vây quanh huấn luyện viên, chỗ ngồi lập tức trống một tảng lớn. Bành Phái Luân đi vòng đến phía trước ghế dự bị, đứng đối diện với Bạch Vân, người sau thì chống cằm chảy nước miếng nhìn về phía các vận động viên đang vây thành một vòng.
"Đẹp không?” Anh đưa tay quơ quơ trước mắt cô, ý đồ thu hút sự chú ý của cô.
Cô thu hồi ánh mắt, dừng lại trên mặt anh một cái chớp mắt, lại lập tức dời đi, một lần nữa dính lên các em trai nhỏ có tứ chi đặc biệt phát đạt, cười đến vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo: “Đẹp.”
"Chị kiềm chế một chút, người sáng suốt vừa nhìn liền biết chị phát xuân." Bận tâm đến bên cạnh cô còn ngồi người xem khác, hai chữ "Phát xuân" anh còn đặc biệt hạ thấp giọng.
"Ồ."
Bạch Vân đồng ý rất sảng khoái, nhưng mà khóe mắt đuôi lông mày vẫn là không có cách nào che giấu được sự say mê. Bành Phái Luân nhìn không được, một tay kéo cô lên: "Bên kia có trai đẹp hơn, chúng ta qua bên kia nhìn."
Gạt người. Vừa rồi lúc cô ngồi phía sau Trường Trung Học Số Một Thành Phố, cũng không phải không có quan sát diện mạo của đội viên bọn họ, trình độ tổng thể hoàn toàn thua kém đội này, được chứ?
Thôi thôi, dù sao ở trên sân bóng đều giống nhau, giống nhau tự mang quang hoàn.
Trận thi đấu này cuối cùng lấy 91:88 kết thúc, Trường Trung Học Số Một Thành Phố có ưu thế sân nhà, cho nên thắng một đội bóng khác 3 điểm. Có vẻ như cả hai bên đã cố gắng hết sức, nhìn đặc biệt vui sướиɠ tràn trề.
Mặc dù không có trở thành khán giả đẹp nhất trên khán đài, nhưng một ngày này cô trôi qua còn tính không tệ lắm, thậm chí có một loại cảm giác phong phú.
Loại cảm giác phong phú này vào lúc buổi tối sau khi côn ŧᏂịŧ của Bành Phái Luân cắm vào thân thể cô liền đạt đến đỉnh núi.