Họa Loạn Triều Đình

Chương 26: Trói play, ngăn cản bắn tinh, ngụy Ꮯưỡиɠ Ꮆiαи

Có lẽ vì biết thời gian chung đυ.ng với Từ Thanh Nhận chung quy là có hạn, nên cả ngày Sở Lâm Quyết luôn dính lấy hắn, đến cả những ngày theo thông lệ phải vào cung vấn an Thái hậu cũng dẫn hắn đi, rồi để xe ngựa của mình đưa Từ Thanh Nhận trở về.

“Chờ một chút.” Từ Thanh Nhận ra lệnh cho phu xe.

Dường như hắn thấy được một điều thú vị.

Giờ này đang là lúc tan triều, triều thần kết đôi kết ba đi đến cửa cung. Từ Thanh Nhận tìm kiếm nhị ca ngọc thụ lâm phong trong đám người. Không ngờ lại thấy được một màn này.

Từ Thanh Mộc vội vã tựa như tránh né ai, sau lưng là một thư sinh anh tuấn mặt trắng đuổi sát không buông, còn mấy lần định đi kéo tay áo y. Từ Thanh Mộc được tu dưỡng tốt chỉ khẽ cau mày không dấu vết né tránh, cuối cùng cũng không chịu nổi quấy nhiễu, nghiêng đầu nói với gã cái gì đó. Thư sinh kia vui mừng quá đỗi, hai người cùng lên một chiếc xe ngựa rời đi.

“Đuổi theo bọn họ.” Từ Thanh Nhận sờ cằm, ái mộ trong mắt thư sinh kia hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn đây là đang bị đào góc tường?

Hai người đi tới một trà thất, Từ Thanh Nhận vì để không bị phát hiện nên không đuổi theo ngay lập tức, trễ mất một lúc hai người đã bắt đầu trò chuyện. Từ Thanh Nhận trốn ngoài cửa sổ rình coi. Nhìn thấy sắc mặt Từ Thanh Mộc hơi bớt tức giận, dáng vẻ cũng không có gì là mất kiên nhẫn. Hai người thảo luận thơ ca mà Từ Thanh Nhận không có hứng thú. Ngay tại lúc hắn cho là mình đa nghi, thì Từ Thanh Mộc đột nhiên lung lay rồi ngã sang một bên.

“Nhị ca!” Từ Thanh Nhận tông cửa xông vào, thư sinh kia bị dọa hết hồn, xem ra rất khϊếp sợ, nhìn Từ Thanh Nhận hung thần ác sát, lắp ba lắp bắp khai báo hết thảy. Gã mến mộ thanh danh của Từ Thanh Mộc đã lâu, sau này tiếp xúc lại càng ngạc nhiên thán phục, nổi lên chút tâm tư không nên có. Nhưng Từ Thanh Mộc đối với gã hết sức hời hợt, nhịn không được dây dưa định dứt khoát nói rõ. Thư sinh bỏ vào nước trà một chút thuốc mê, chỉ là muốn ở chung với y lâu hơn, muốn nhìn vẻ mặt ngủ say lạnh nhạt không phòng bị.

Một kẻ theo đuổi vừa tốt mà cũng vừa xấu.

Từ Thanh Nhận cũng không sợ hắn nói dối, một thư sinh tay trói gà không chặt thì có thể khuấy lên sóng gió gì, huống hồ nghe lời gã nói cũng có vẻ chỉ là một kẻ hèn nhát.

Lúc Từ Thanh Mộc tỉnh lại chỉ cảm thấy trước mắt một mảng đen nhánh, hai tay lại bị trói ở sau lưng, y vùng vẫy ngồi dậy, trong đầu cố gắng nhớ lại xảy ra cái gì.”Lục Hàng? Là ngươi sao?” Lục Hàng chính là thư sinh kia. Âm thanh của y có chút run rẩy.

Không có ai trả lời. Từ Thanh Mộc thử cởi dây trói trên tay, đột nhiên nghe được tiếng vải vóc ma sát. Tiếng kêu này dĩ nhiên không phải do y phát ra, bởi vì trên người y đang không mảnh vải che thân, căn bản không có quần áo để mà cọ.

“Ngươi là ai? Thả ta ra.” Từ Thanh Mộc cố gắng trấn định, nhưng thân thể run rẩy không ngừng đã bán đứng y.

Từ Thanh Nhận đứng bên mép giường từ trên cao nhìn xuống thưởng thức kiệt tác của mình.

Hai tay nhị ca bị dải lụa đỏ cột vào đầu giường, màu đỏ thẫm tôn lên làn da trắng tuyết, đôi mắt che phủ một miếng vải đen, bóng tối nồng đậm khiến y khủng hoảng, khuôn mặt cố gắng trấn định dường như rất yếu ớt. Đầṳ ѵú non mềm ngượng ngùng dựng thẳng, cặp chân dài xoắn lại che đi chỗ kín, tính khí của y cũng bị trói hờ bằng dải lụa, chỉ là vì chưa cương và quá kính hoàng nên có thể còn chưa biết.

Một đôi tay sờ lên mắt cá chân Từ Thanh Mộc, y hoảng sợ rụt lại một cái, y có thể khẳng định người này không phải Lục Hàng, nếu không tại sao không chịu lên tiếng, vậy thì sẽ là ai? Người đàn ông ám muội men theo bắp chân mò đến dươиɠ ѵậŧ, Từ Thanh Mộc đạp tấm trải giường giãy giụa, bị người đàn ông đè hai chân không thể động đậy.

“Ngươi… Muốn làm gì? Ta khuyên ngươi mau thả ta.” Từ Thanh Mộc ngoài mạnh trong yếu nói.

Đáp lại y chính là một nụ hôn lên tính khí, cái hôn kia đã sắp biến thành gặm cắn, trên cẳng chân trắng nõn lưu lại vết đỏ diễm lệ. Từ Thanh Mộc đã sớm bị Từ Thanh Nhận dạy dỗ kỹ càng, thân thể rất là nhạy cảm, lại thêm bàn tay đàn ông nóng bỏng như có như không kɧıêυ ҡɧí©ɧ đáy chậu và tinh hoàn, tính khí của nhị ca lập tức run rẩy ngẩng đầu lên ngẩng đầu lên, chóp đỉnh chảy ra mấy giọt dịch thể trong suốt.

“Tiểu Nhận… Ư ư… Tiểu Nhận cứu ta…” Từ Thanh Mộc rơi lệ, bị miếng vải đen bịt mắt hấp thu biến mất không thấy, y không thể chịu nổi vì bản thân mình phóng đãng mà biến trận cưỡиɠ ɖâʍ này thành thông da^ʍ, một bên thì lẩm bẩm tên của Từ Thanh Nhận một bên thì định đạp đầu lên giường, để cho đầu óc hỗn độn mê loạn của mình thanh tỉnh.

Động tác của y bị một người ngăn cản, đôi tay cường tráng kéo y lại ôm trong ngực, xúc cảm mềm mại trên môi nhắc nhở y đang bị người khác dịu dàng hôn.

“Là ngươi sao? Tiểu Nhận! Ngươi hư hức…” Âm thanh của nhị ca mang theo nức nở, y ngửi thấy mùi vị quen thuộc của đệ đệ, cố gắng chui rúc trong ngực hắn, hai tay còn bị trói ở sau lưng khiến y không cách nào ôm lấy Từ Thanh Nhận, nên bèn dùng chân kẹp lên eo hắn, giống như một con koala treo trên người Từ Thanh Nhận.

“Đệ dọa huynh chết mất… Huynh cứ tưởng… hức hức… Tiểu Nhận… Đừng dọa huynh…” Nhị ca càng run dữ dội hơn, Từ Thanh Nhận không thể làm gì khác hơn là ôm y thật chặt.

“Để huynh nhớ lâu một chút, thứ đồ gì ở bên ngoài cũng dám uống. Nếu lần sau đệ không ở đây thì phải làm sao?” Ngoài miệng thì dạy dỗ, tay lại vỗ vỗ lưng y, nhẹ nhàng an ủi.

“Huynh biết lỗi rồi.” Nhị ca gật gật đầu như một cô vợ nhỏ: “Tiểu Nhận… Mau buông ra đi, còn có cái bịt bắt.”

“Không muốn.” Từ Thanh Nhận quả quyết cự tuyệt, tay cũng không đứng đắn mò tới đỉnh mông của nhị ca “Nghe nói bịt mắt thì kɧoáı ©ảʍ sẽ tăng mạnh hơn, không bằng nhị ca thử một chút?”

Không đợi Từ Thanh Mộc trả lời, Từ Thanh Nhận đã kéo y lên trên đùi hắn, đầu ngón tay đè nhấn miệng huyệt, thân thể quen được yêu thương rất nhanh nổi lên phản ứng, miệng huyệt trở nên mềm xốp, hời hợt nuốt lấy ngón tay hắn. Hai chân Từ Thanh Mộc rẽ ra ngồi quỳ trên người hắn, cánh tay vịn sau lưng, cho dù trong bóng tối không thể thấy mọi vật cũng biết tư thế này có bao nhiêu sắc tình, kɧoáı ©ảʍ tinh tế giống như nước chảy xông vào người y. Từ Thanh Mộc không khỏi trầm eo ngồi xuống, ngón tay vốn để ngay cửa mình rất thuận lợi tiến vào, bị huyệt thịt ngoan ngoãn bao bọc.

Mở rộng tiến hành rất suông sẻ, mông Từ Thanh Mộc hơi hơi căng thẳng, trong miệng tràn ra chút tiếng khó nhịn rêи ɾỉ, thế nhưng tính khí phía trước theo cơn động tình mà sưng lên tựa như có chút dị thường. “Tiểu Nhận… Ư haa… Phía trước ta… trói cái gì thế? Mau cởi ra…”

Từ Thanh Nhận chơi đùa sợi dây lụa đỏ, cười nói: “Được chơi hoặc cởi ra, chỉ có thể chọn một.”

Từ Thanh Mộc biết rõ đệ đệ mình rất xấu xa, nếu như y chọn cởi ra thì sợ là một động tác hắn cũng không làm, huống chi tiểu huyệt hư không quả thực không dễ chịu, nhị ca ôm lấy mông thịt cạ cạ đùi Từ Thanh Nhận, ngượng ngùng mở miệng: “Muốn… Muốn được chơi.”

Hắn yêu chết cái vẻ vừa ngượng ngùng vừa da^ʍ dật lẳиɠ ɭơ này.

Dươиɠ ѵậŧ thô dài xuyên xỏ Từ Thanh Mộc từ dưới lên, eo y đột nhiên ưỡn cao, hai tay gắt gao bắt lấy dải lụa, nhiệt độ nóng bỏng khiến y liên tục run lên. Từ Thanh Nhận cắn lấy núʍ ѵú liều mạng bú ʍúŧ, qυყ đầυ cũng không cam chịu yếu thế cán qua dương tâm yếu ớt. Thân thể nhị ca phóng đãng căng chặt, huyệt bích co thắt run rẩy, phục vụ Từ Thanh Nhận sảng khoái không thôi.

Từ Thanh Nhận kéo chiếc khuyên lắc lắc đầṳ ѵú, chỉ cần như vậy cũng đủ để cho hậu huyệt nhị ca ướt đẫm, tràng dịch dâʍ ɭσạи cũng chảy đến trên đùi y. Từ Thanh Mộc đã sớm vứt bỏ lý trí, y không nhìn thấy cảnh hai người giao hợp, thế nhưng chuyện này không thể ngăn cản kɧoáı ©ảʍ truyền đến, thậm chí càng thêm mẫn cảm, cơn tê dại truyền đến toàn thân.

“A a… Cắm hỏng… Tiểu Nhận làm huynh… Tướng công… Muốn bị cᏂị©Ꮒ chết…” Thanh âm dùng để đọc sách nói chút da^ʍ từ lãng ngữ cũng thật dễ nghe, ngọc đẹp không tì vết hai mươi năm, cũng chỉ cần một tối là có thể nhuộm đầy mỹ sắc hương diễm.

Thô bạo rút ra cắm vào dường như càng khiến nhị ca vui vẻ, dù cho bị làm đến cả nghẹn ngào cũng đứt quãng, vậy mà vẫn đuổi theo côn ŧᏂịŧ phối hợp ngồi xuống. Ngọn lửa từ tiểu huyệt rất nhanh đốt tới phía trước, nhưng tính vểnh lên thật cao kia lại không thể phóng thích. Kɧoáı ©ảʍ tích lũy chuyển hóa thành thống khổ khó tả: “Mau cởi ra… Tiểu Nhận… Ưm hức… Ta muốn bắn.” Giọng nói khàn khàn nức nở khiến cho người ta thật muốn phạm tội..

Dĩ nhiên là ngoại trừ cho hắn… Phi, dĩ nhiến là kể cả hắn.

Từ Thanh Nhận làm như không nghe, còn quá đáng hơn dùng móng tay khẽ miết lỗ chuông không chịu nổi một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào nữa. Dươиɠ ѵậŧ y lại càng cứng rắn, nổi lên những đường vân đỏ rực. Tinh hoàn phía dưới đầy đặn, nhưng một chút tinh cũng tiết không ra.

“Ta muốn ức… Tiểu Nhận, không, tướng công… Van xin ngươi… hưm… Tha cho ta… Ta cho ngươi làm… Ngươi để ta bắn được không…” Nhị ca gần như tan vỡ, cũng không biết rằng mình đang nói cái gì, bị lửa dục ép ra nước mắt thấm đẫm tấm khăn che, nước miếng theo từng hơi thở nặng nhọc lướt qua gò má, y tựa như điên muốn tránh thoát khỏi trói buộc trên hai tay, nhưng trừ việc khiến cho y trọng tâm không vững lắc lư ngã ngồi xuống hung khí dưới người thì không có lấy một tác dụng nào khác.

Từ Thanh Mộc bị đâm sắp trợn trắng mắt, toàn bộ hạ thân đều là tê dại, thút thít rêи ɾỉ nói vài câu xin tha, Từ Thanh Nhận hướng về phía cái miệng nhỏ nhắn lải nhải không ngừng kia hôn lên, ngang ngược cướp đoạt không khí trong miệng, động tác ở hạ thân vốn là hóa hoãn cũng biến thành kịch liệt.

Muốn chạy trốn, muốn bắn, muốn bắn.

Cảm giác không thể nào bắn tinh có thể khiến cho người ta phát điên, nhưng quyền lợi này lại đang được kẻ khác nắm giữ.

Ngay tại thời điểm y cho rằng mình sắp chết, thì sự trói buộc bên dưới đột nhiên biến mất.

“Aaa… ưm…” Nhị ca thét chói tai hệt như một con thiên nga, tính khí run lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngập tràn nháy mắt phun ra, bắn tung tóe cả người hai người.

Từ Thanh Mộc mệt lả gục trên đầu vai Từ Thanh Nhận, tấm che mắt bị gở xuống, Từ Thanh Nhận yêu thương hôn lên đôi mắt mê man thất thần, hắn bế cái mông kia lên bắt đầu một vòng đâm rút mới. Từ Thanh Mộc mặc kệ động tác của hắn, hoặc nói là y không có lấy một chút sức lực giãy giụa, ngay cả một câu cũng không nói được, chỉ có thể run rẩy rơi nước mắt, ôm chặt bả vai Từ Thanh Nhận.

Tiểu Nhận, huynh thích đệ.

Thời điểm tϊиɧ ɖϊ©h͙ hung mãnh cọ rửa vách ruột lại làm Từ Thanh Mộc rên xiết bắn ra. Một giây trước khi y hôn mê mất ý thức, bên tai là hơi thở ấm áp.

“Nhị ca, đệ cũng thích huynh.”



Thuở xưa có một tòa thành, bên trong có một vương gia đương triều, một tướng quân, một hàn lâm học sĩ, một biên sử nội các.

Sau khi về đến nhà, bọn họ sẽ trở thành đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân.

Làm sao bọn họ có thể chấp nhận xưng hô này chứ?

Đại phu nhân

Từ Thanh Nhận (mặt nghiêm túc): Phu tử, già trẻ có thứ tự, người hẳn nên làm gương sáng.

Mạc Phong Thanh (đỏ mặt): Được rồi.

Nhị phu nhân

Yên Thương Tầm (nghiêm trang): Ta là đàn ông.

Từ Thanh Nhận: Hai chuyện này không có mâu thuẫn.

Yên Thương Tầm (gật đầu đồng ý): Được rồi.

Tam phu nhân

Từ Thanh Nhận (nũng nịu): Nhị ca~~

Từ xanh mộc (cười dịu dàng): Đều nghe Tiểu Nhận hết.

Tứ phu nhân

Sở Lâm Quyết (tức giận): Ta không muốn ta không muốn!

Từ Thanh Nhận (cười xấu xa) móc ra một hộp gấm (khế ước bán thân): Nhớ cái này không?

Sở Lâm Quyết (nịnh nọt): Tướng công nói cái gì cũng đúng.

~~~~Hoàn~~~~