Kế từ hôm mất mặt do bị Từ Thanh Nhận chơi đến bắn nướ© ŧıểυ, tiểu vương gia đã tức giận và không thèm để ý đến hắn nữa. Đáng ghét nhất là Từ Thanh Nhận lại làm như không có chuyện gì xảy ra, trước đây ở trước mặt người ngoài thì gọi là vương gia, bây giờ đối mặt đều là cười giả tạo, còn kèm theo dòng chữ trên mặt “Ngươi cách xa ta ra một chút, đừng tới đây”.
Thật là bực mình.
Thế nên Sở Lâm Quyết quyết định mời Từ Thanh Nhận đến xem vũ cơ trong phủ nhảy múa để thăm dò một chút.
Từ Thanh Nhận không muốn đi.
“Gần đây quan hệ giữa ta và Mạc biên sử không tệ, vậy ta sẽ mời hắn tới thử xem.” Sở Lâm Quyết mỉm cười.
Từ Thanh Nhận vừa nghĩ tới phu tử hiền lành nhát gan của hắn sẽ bị một đống phụ nữ ăn mặc hở hang vây quanh, dáng vẻ quẫn bách không biết làm sao. Đành phải chấp nhận bữa Hồng Môn yến này.
Tay áo tung bay, vòng eo đa tình, má đào e ấp.
Từ Thanh Nhận tư tưởng không tập trung, thậm chí một vũ cơ dựa lên người mình lúc nào cũng không hay. Sở Lâm Quyết đứng một bên trừng rớt con ngươi cũng không có được ánh mắt của Từ Thanh Nhận, bèn vươn tay kéo thị nữ sát bên vào trong ngực, lớn tiếng trêu chọc cho Từ Thanh Nhận nghe.
“Eo của Yên nhi thật nhỏ, khuôn mặt xinh xắn này cũng thật mềm.”
“Tới đây hầu hạ Bổn vương ăn lệ chi (vải).”
Thị nữ thuần thục lột vỏ đưa đến bên miệng y, dư quang Sở Lâm Quyết liếc thấy Từ Thanh Nhận đang cười híp mắt, tức giận hôn một cái lên mặt thị nữ.
Bất luận Sở Lâm Quyết giận dỗi thế nào, Từ Thanh Nhận vẫn lặng im bất động.
“Khốn kiếp!” Sở Lâm Quyết nhảy tùm xuống hồ nước. Rõ ràng là đã lên giường, cõi lòng cũng đã bày tỏ, thế nhưng Từ Thanh Nhận không đáp lại y. Lấy du͙© vọиɠ chiếm hữu biếи ŧɦái của hắn đối với tình nhân thì ngày hôm nay như vậy hẳn đã tức giận từ lâu, song cả quá trình y và thị nữ qua lại hắn chỉ ra vẻ vô cùng hứng thú. Chẳng lẽ trong lòng Từ Thanh Nhận y không đáng giá một xu?
Tiểu vương gia ấm ức chìm xuống ôn tuyền, chán chường thổi bong bóng. Bong bóng nổ tung làm bọt nước bắn tung tóe đầy mặt y, Sở Lâm Quyết lau mặt một cái, hừ, không thể buông tha. Ăn người ta sạch sẽ rồi muốn rút chim bỏ đi, không dễ như vậy đâu.
“Hôm nay chơi có vui không?” chẳng biết khi nào mà bên cạnh ôn tuyền đã có một người ngồi.
“Ai cho phép ngươi tiến vào!” Sở Lâm Quyết đầu tiên là phòng bị, đợi nhìn rõ thì tức khắc xù lông: “Dĩ nhiên vui vẻ! Người trong phủ của ta đương nhiên xinh đẹp tuyệt đỉnh.”
Rõ ràng là khó mà chịu đựng mùi vị phấn son nên vừa kết thúc liền chạy đi tắm, rõ ràng mỗi lần y chạm vào người phụ nữ đều cảm thấy khó chịu, vậy mà y vẫn rất mạnh miệng! Làm gì có chuyện Sở Lâm Quyết chịu nhún nhường trước mặt Từ Thanh Nhận, trước kia ở trên giường, sau này cũng chỉ có thể ở trên giường.
“Vui?” Từ Thanh Nhận châm chọc cười nhạt: “Lúc ôm người ta cả người ngươi cứng ngắc, lúc hôn mặt thì va phải răng, còn lúc chôn mặt vào ngực người ta…” Hắn làm bộ nhớ lại: “Ừm, thì nín thở suýt ngất.”
“Ngươi cũng nhìn thấy hết rồi, còn muốn như thế nào nữa?” Sở Lâm Quyết mất hết khí thế, buộc lòng phải nghiêng đầu không nhìn hắn nữa.
“Là ngươi muốn như thế nào chứ?” Từ Thanh Nhận cởϊ qυầи áo tiến vào ôn tuyền, từng bước từng bước đến gần Sở Lâm Quyết, khí thế hùng hổ dọa người, dòn y đến bên cạnh ao, “Muốn khiến ta ghen? Muốn ta ngay trước mặt của mọi người đè ngươi xuống đất, xé nát quần áo cᏂị©Ꮒ ngươi đến kêu cha gọi mẹ, để cho hạ nhân nhìn Vương gia chủ tử của mình làm thế nào bị đàn ông cᏂị©Ꮒ cho nước da^ʍ chảy ròng ròng, chỉ biết rên la?”
“Đừng, đừng nói nữa.” Sở Lâm Quyết không nhịn được tưởng tượng tình cảnh đó trong đầu, cả người cũng bắt đầu khô nóng.
“Hoặc là…” Từ Thanh Nhận bắt lấy bả vai của tiểu vương gia, con ngươi thâm thúy nhìn vào đáy mắt y, thanh âm trầm thấp tựa như có ma lực: “Ngươi hy vọng ta nói rằng ngươi là của ta, không ai có thể động vào?”
Đầu óc Sở Lâm Quyết trống rỗng, trong mắt trong đầu đều là người trước mặt này, vô thức lẩm bẩm thành tiếng: “Ta là của ngươi.”
Rất tốt.
Từ Thanh Nhận vừa đạt được ý nguyện lập tức ra vẻ uy nghiêm chỉnh đốn gia phong, “Vậy hôm nay ta nên phạt ngươi thế nào đây? Ngay trước mặt ta mà cũng dám ôm ôm ấp ấp.”
Tiểu vương gia không biết nên khóc hay nên cười, đây coi như là tiếp nhận mình, sau đó thì tính sổ sau sao? Y kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nâng đầu gối cọ dưới háng Từ Thanh Nhận, “Ngươi muốn làm ta ở đây sao?”
Từ Thanh Nhận nhăn mũi, nói: “Cả người toàn là mùi son phấn.”
Rõ ràng y đã tắm rồi! Sở Lâm Quyết bổ nhào vào ngực hắn, khiến nước bắn tung lên: “Cố mà chịu đi!”
Từ Thanh Nhận ôm Tiểu vương gia tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không thể không cảm thán đúng là người sống trong nhung lụa, da thịt toàn thân trơn trượt giống như gấm vậy. Hắn cười đểu giả nói: “Ta tắm cho ngươi một chút là được.”
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào môi Tiểu vương gia, “Nơi này vừa hôn người khác.” Từ Thanh Nhận khẽ cắn vào đôi môi non mềm bị hơi nước hun nóng, Sở Lâm Quyết vươn đầu lưỡi muốn thăm dò khoang miệng hắn, kết quả bị hung hăng đẩy trở về, xâm lược mọi ngóc ngách trong miệng y như cuồng phong vũ bão. Tiểu vương gia mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cánh môi tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ, Từ Thanh Nhận không thể không giữ eo Sở Lâm Quyết phòng ngừa y tuột xuống. “Còn có chỗ nào nữa không?” Tay hắn trượt từ yết hầu tiểu vương gia xuống tới ngực, ở chỗ quầng vυ' xoa một vòng, cố ý bỏ qua nhũ hoa nhạy cảm mà tiến thẳng đến nơi bí mật giữa mông “Chỗ này?”
“Hưm… Chỗ đó không có ai chạm vào… Chỉ có ngươi.” Ánh mắt tiểu vương gia quyến rũ như tơ, tựa như không xương dán lên người đàn ông. Y đột ngột hét ầm lên: “A!!! Có nước… Nước tiến vào!… Không a a…”
Từ Thanh Nhận chạm đến lối vào, hai ngón tay hắn kéo căng miệng huyệt, dòng nước ấm áp tràn vào đường ruột, Sở Lâm Quyết nóng đến kêu khóc xin tha, nhưng không thể nào giãy khỏi vòng tay như kìm sắt nọ. “Trướng… ưm… Ngươi buông tay ra…” Y ôm bụng run lẩy bẩy: “Ta sai rồi… ư… Sau này a ưm… không cùng chơi đùa với những người đó nữa… Ta sai rồi… Rửa sạch… A haa bên trong cũng đều rửa sạch…”
Từ Thanh Nhận hài lòng thu tay về, đè xuống bụng dưới gồ lên để tống hết nước ra, rồi ôm tiểu vương gia lên bờ. Bên cạnh ôn tuyền có để một mâm nho, dưới đáy rải mấy cục đá, mùa hè có thể ngâm mình trong ôn tuyền còn được ăn trái cây ướp lạnh thì quả là sung sướиɠ cực độ.
Những cục đá vốn to như chung trà giờ đã tan chảy gần bằng quả nho, Từ Thanh nhận yêu thương lau gò má Sở Lâm Quyết, đôi mắt dịu dàng tưởng chừng muốn nhỏ nước: “Ta đút ngươi ăn nho nhé.”
“Ừm…” Tiểu vương gia mơ màng gật đầu.
“Ngươi thích lạnh mà, nên trước hết cứ ăn một cục đá đi.” Hắn đặt trước hậu huyệt vào một viên cầu lạnh buốt, không nói lời nào lập tức đẩy vào: “Áa!!!” Hai chân Sở Lâm Quyết mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, giãy giụa bò về phía trước, lại bị người đàn ông nắm cổ chân lôi về.
“Còn chưa có đút ngươi ăn nho đâu, chẳng lẽ nho của ta không ngon bằng lệ chi của thị nữ?” Từ Thanh Nhận cười vô lại: “Cũng đúng, vỏ ngoài lệ chi cực kỳ thô ráp, nhất định có thể thỏa mãn cái miệng nhỏ đói khát dưới này của tiểu vương gia.” Tay hắn di chuyển không ngừng, lần lượt thay phiên nhét nho và đá.
Mới vừa bị nước ôn tuyền tưới vào, vách tường nóng cháy lại tiếp tục tràn đầy những quả cầu lạnh lẽo. Sở Lâm Quyết một bên kêu thét, một bên lắc lư cái mông chạy trốn, hai bắp đùi run lẩy bẩy. Từ Thanh Nhận nhìn tiểu vương gia ngày thường cao ngạo không để ai vào mắt, hiện giờ mi dài run run sắc mặt đỏ ửng, trên thân thể bị hun đỏ treo vài gọt nước trong suốt, đầu tóc đen sẫm ướt nhẹp xõa tung, che đi núʍ ѵú anh đào, bộ dạng khổ sở đáng thương kia làm người ta càng muốn hung hăng xâm phạm y.
Từ Thanh Nhận buông lỏng tay một chút, Sở Lâm Quyết loạng choạng bước vài bước, run rẩy như cái sàng, “Lạnh…” Y cong người cố gắng vươn tay moi mấy cục đá trong huyệt thịt ra, nhưng trừ việc đẩy thứ kia vào sâu hơn bên trong thì không có bất kỳ tác dụng nào khác. Cục đá rất nhanh bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, từng dòng nước chảy qua tiểu huyệt nhu thuận khép mở, tạo thành một chuỗi dấu vết sậm màu trên thảm.
Sở Lâm Quyết cảm thấy mình sắp bị nước đá làm cho chết lặng, thật ra chỉ là do nó tiến sâu vào trong làm tăng độ mẫn cảm của cơ thể mà thôi, mấy cục đá nhỏ này e là đã sớm khiến y tan chảy. Lúc Từ Thanh Nhận đi tới thì tiểu vương gia hoảng sợ giật mình một cái, chỉ lo hắn còn nghĩ ra cách gì để hành hạ mình.
“Lạnh không? Ta cho ngươi ấm áp.” Hắn ngồi xổm xuống ôm Sở Lâm Quyết vào ngực, lòng bàn tay ấm áp dán lên bụng của y, Sở Lâm Quyết cắn một phát ở trên cánh tay hắn, nửa là ấm ức nửa là nũng nịu, “Ngươi chỉ thích ức hϊếp ta.”
Vành mắt của y còn đỏ, vừa bị đàn ông ôm vào ngực lập tức khóc rấm rứt, “Ngươi không thể vì ta tự đưa tới cửa nên không quan tâm ta, hức, ai nguyện ý thích ngươi chứ, ta cũng không muốn, hức.” Từ Thanh Nhận bật cười vui vẻ: “Ta nguyện ý thích ngươi, ngươi như vậy khiến ta đau lòng.” Hắn vỗ vỗ lưng tiểu vương gia, “Còn làm sao nữa, không mặc quần áo vào coi chừng bị lạnh.”
“Làm đi.” Sở Lâm Quyết chu môi đòi hôn.
Hai người chẳng biết xấu hổ phát ra tiếng lép nhép.
Từ Thanh Nhận mở rộng qua loa một chút, đỡ dươиɠ ѵậŧ đặt trước miệng huyệt y: “Quả nho!” Sở Lâm Quyết đột ngột thét chói tai: “Nho vẫn còn ở bên trong! Đừng đút vào… Aaa…”
Nhưng đã chậm.
Dươиɠ ѵậŧ xông thẳng vào đường hầm se khít, đẩy mấy quả nho đến tận chỗ sâu, liên tục va chạm vào tuyến tiền liệt, cuối cùng dươиɠ ѵậŧ tăng tốc nện vào vách thịt khiến mấy quả nho mọng nước vỡ ra dưới sự nghiền ép. Sở Lâm Quyết ôm bụng lớn tiếng rêи ɾỉ: “Đâm đến bụng… Ưm a… Muốn hỏng… A a nho vỡ rồi… Hư ưm… Sướиɠ quá… Chơi chết ta đi…”
Từ Thanh Nhận đè eo Sở Lâm Quyết xuống rồi ấn lên bụng y, chỗ hai người kết hợp chặt chẽ không một kẽ hở, mông thịt trắng ngần bị đυ.ng cho gợn sóng, đỏ bừng một mảng. Sở Lâm Quyết lắc hông, cần cổ căng lên, rêи ɾỉ từng đợt nối tiếp từng đợt, y giống như đang ôm một khúc gỗ, ở giữa bể dục không ngừng chìm nổi, nước miếng chảy xuống theo khóe miệng hé mở, cả người phơi bày ra một loại tư thái vô cùng sắc tình.
“Đĩ nhỏ da^ʍ loàn, kẹp ta chặt quá, là muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta sao?” Từ Thanh Nhận tát vào cái mông vểnh lên của tiểu vương gia, da thịt trắng nõn lập tức hiện lên một dấu tay màu đỏ nhạt. “Ưm… Đừng đánh… Là ta… a ưm… Muốn ép khô ngươi… Để ngươi khỏi theo mấy tiểu yêu tinh kia tiêu dao… A sung sướиɠ…”
Hừ, ép khô hắn? Phỏng chừng ngươi phải chết ở trên giường.
Nước nho giã nát bị đưa ra ngoài theo côn ŧᏂịŧ, mùi trái cây thoang thoảng phiêu tán trên không trung, Từ Thanh Nhận khịt mũi một cái, đùa giỡn với Tiểu vương gia tới: “Sau này có thể dùng cái lỗ nhỏ của ngươi làm nước ép, mùi hương còn thật dễ ngửi!”
“Hức… Ngươi dám… Bổn vương ư… Muốn trị tội ngươi… A ha nhanh quá…” Sở Lâm Quyết ôm chặt lưng Từ Thanh Nhận, ngón tay run run cào ra từng vết xước.
“Trị tội ta?” Hắn như đang nghe một điều gì đó thật buồn cười.”Tiểu Sở Nhi, ngươi còn nhớ lần trước đã dùng dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngươi viết khế ước bán thân không? Là ngươi cam tâm tình nguyện để ta chơi.”
“Ngươi trả lại cho ta… haa… Cho ta…”
Từ Thanh Nhận nắm đùi Tiểu vương gia, động thân cắm tiểu huynh đệ của mình một phát lút cán. “Cái này thì cho ngươi.”
“Chậm một chút… Không chịu nổi… Ta sắp bị ngươi cᏂị©Ꮒ chết…” Tiếng kêu Sở Lâm Quyết vốn là âm thanh trong trẻo của thiếu niên, giờ đây cũng hơi khàn khàn, con ngươi đi mất tiêu cự, bộ dạng bị chơi đến thất thần mờ mịt.
Hậu huyệt bỗng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng rót đầy, Sở Lâm Quyết nức nở một tiếng, đang muốn nói gì đó thì lại bị Từ Thanh Nhận chặn môi, chỉ còn những âm cuối run rẩy chìm vào không trung.
Dọn dẹp xong hai người lắp tức ngã trái ngã phải trên giường lớn của Tiểu vương gia, Sở Lâm Quyết dựa vào cánh tay Từ Thanh Nhận, mặt mày lười biếng sờ cơ bụng rõ ràng của hắn, chợt kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười nói: “Ngươi nguyện ý làm trâu làm ngựa vì Bổn vương sao?”
“Có cho cỏ là được.”