Từ Thanh Nhận ôm lấy bả vai Từ Thanh Mộc kéo qua, nhẹ nhàng hôn giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi. Từ Thanh Mộc một bụng lời nói đột ngột dừng lại.
Từ Thanh Nhận buông y ra, mỉm cười nhìn Từ Thanh Mộc. Đôi mắt Từ Thanh Mộc tóe ra ánh sáng vừa kinh ngạc vừa vui mừng đoạt hồn. Y ngẩng đầu dâng môi mình lên, một bên vụng về cọ cọ môi Từ Thanh Nhận một bên thận trọng nhìn phản ứng của hắn.
Thật đáng yêu.
Từ Thanh Nhận ấn đầu y lại làm sâu thêm nụ hôn này. Dịu dáng tiến vào từng chút từng chút một, thập phần triền miên. Tách mở khớp hàm nhị ca, chiếc lưỡi ngượng ngùng đã run run vươn ra nghênh đón.
Lông mi Từ Thanh Mộc run rẩy tựa như cánh bướm, chầm chậm nhắm mắt, toàn tâm toàn ý tập trung vào nụ hôn.
“Ưm…” Đối mặt người yêu cường thế chiếm đoạt y chỉ cảm thấy vui sướиɠ.
Đột nhiên y trợn to hai mắt, khẽ khàng đẩy ngực Từ Thanh Nhận: “Chỗ này là từ đường…”
Quan tài tổ tông Từ gia chắc là đã chịu hết nổi rồi.
“Đây chính là lý do của huynh ư?” Từ Thanh Nhận cười khẩy, sờ dưới háng Từ Thanh Mộc một cái.
“Ta…” Từ Thanh Mộc muốn né cánh tay đang tác quái của hắn: “Chỉ là ta không ngờ, ta rất vui, không, không đúng như vậy…” Câu chữ của Từ Thanh Mộc không mạch lạc, ánh mắt dần dần nhiễm đầy khủng hoảng và sợ hãi.
Y sợ, giống như một cái cây chưa bao giờ hy vọng sẽ nảy mầm nay lại đơm hoa kết trái, song trái cây này là trái có độc, nó sẽ đem lại cho y và Từ Thanh Nhận một kết cục bi thảm, bị chúng bạn xa lánh. Từ Thanh Mộc không muốn để hắn phải đeo tiếng xấu trên lưng.
Dĩ nhiên Từ Thanh Nhận biết điều mà nhị ca đang suy nghĩ, cho nên trước khi y kịp nói điều gì đó xúi quẩy thì đã chặn cái miệng nhỏ nhắn này lại.
“Này… Tiểu Nhận… Đừng.” Từ Thanh Mộc cảm thấy đai lưng bị xé ra, một bàn tay nóng bỏng men theo vạt áo trườn tới trước ngực y, lúc chạm tới chiếc khuyên vυ' thì kéo nhẹ một cái.
Từ khi bị xỏ chiếc khuyên này, một bên đầṳ ѵú của y đã lớn hơn gấp mấy lần so với trước kia, độ nhạy cảm tăng lên không chỉ là một chút hai chút. Eo Từ Thanh Mộc lập tức mềm nhũn, ậm ừ van xin.
Đầu lưỡi Từ Thanh Nhận luồn qua vòng khuyên liếʍ láp đầṳ ѵú, rồi móc chiếc khuyên lên day qua day lại, Từ Thanh Mộc ưỡn ngực theo bản năng, đưa cả phần vυ' vào trong miệng đệ đệ.
Núʍ ѵú nhị ca vừa mềm vừa nẩy, cắn rất ngon miệng.
“Ngực của nhị ca có vẻ đã to hơn không ít, là do ta bú hay tự huynh chơi lớn?”
Một mặt Từ Thanh Mộc dùng đầṳ ѵú bị lạnh nhạt cọ vào quần áo của hắn, một mặt ý loạn tình mê trả lời: “Là đệ bú, nhưng đôi lúc… ah… Sẽ ngứa.”
Nhị ca để lộ nửa bờ vai trần, nhũ hoa đỏ au dựng đứng lên, gương mặt tràn đầy xuân sắc, miệng lại nói vài lời thô tục, thật là chọc người ta phạm tội.
Hắn thật sự không tìm được thứ gì để bôi trơn, đành phải đưa hai ngón tay đến bên môi Từ Thanh Mộc, ra lệnh: “Liếʍ.”
Nhị ca đơn thuần không hiểu nguyên do, song vẫn nghe lời vươn cái lưỡi tỉ mỉ liếʍ các ngón tay. Từ Thanh Nhận cảm thấy như vậy còn chưa đủ, dứt khoát kẹp cái lưỡi rồi khuấy đảo trong cổ họng, bắt chước động tác cắm rút của côn ŧᏂịŧ.
Sắc mặt Từ Thanh Mộc đột ngột đỏ bừng, không phải chưa từng nếm thử mùi vị chuyện kia nên dường như y đã hiểu ra gì đó, con ngươi giăng kín sương mù mang đầy sốt ruột: “Khóa cửa… Đổi chỗ khác nhé… Được không?”
Từ Thanh Nhận nắm tay y đè vào háng mình, nói cho y biết tiểu Thanh Nhận đã hết chờ nổi rồi.
Một tay hắn nhào nặn bờ mông cong vểnh, những ngón tay dính nước miếng lại định tách mở hậu huyệt khép kín.
Dạo đầu hắn làm cẩn thận mà dai dẳng, lâu đến độ Từ Thanh Mộc cũng không nhịn được mở miệng: “Được rồi, vào… vào đi.”
Uổng công Từ Thanh Nhận thương tiếc thân thể y không chịu nổi, rốt cuộc nhị ca lại lẳиɠ ɭơ như thế. Y chủ động ôm cổ Từ Thanh Nhận, lỗ hậu đang ngậm ngón tay co rút một cái, phát ra lời mời gọi.
“Lập tức cho huynh.”
Hắn gác cặp chân thon dài của Từ Thanh Mộc lên vai, gậy sắt nóng bỏng ngang ngược cắm vào phía sau, mà trong cái lỗ kia thì vừa nóng vừa mềm, rất nhanh đã thỏa hiệp nuốt lấy cự vật.
Giữa lúc cắm ra rút vào dần dần có tiếng nước chảy, Từ Thanh Mộc rêи ɾỉ cũng mang đầy tìиɧ ɖu͙©, có lẽ còn chú ý chuyện huynh đệ thông da^ʍ ở từ đường là đại nghịch bất đạo. Từ đầu đến cuối y chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào không nói một lời.
Từ Thanh Nhận có ý chăm sóc dạy bảo y, cố tình lởn vởn ở miệng lỗ, không chịu đi sâu vào.
Tại sao không chịu cắm vào… Ngứa quá đi… Muốn được thô bạo chọc xuyên… Từ Thanh Mộc co rút tiểu huyệt định cắn lấy côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ bị ngậm đúng thật là rất thoái mái, nhưng Từ Thanh Nhận còn mong muốn nhiều hơn thế nữa. Nên hắn dứt khoát rút côn ŧᏂịŧ ra.
Quý công tử vừa mới lạnh lùng cao ngạo chớp mắt đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, mặt đầy xuân sắc, trong con ngươi chợt hiện ánh nước, quần áo tán loạn lộ ra nhũ hoa đỏ ửng, hai chân khó nhịn vặn vẹo, ma sát với vạt áo.
“Ta cảm thấy đừng nên làm loại chuyện này trong từ đường.” Từ Thanh Nhận ra vẻ đưa tay kéo quần.
Sao có thể… Sao có thể như vậy được chứ. Nhị ca tủi thân đến chực khóc. Y khó tin nhìn gương mặt kiên định của Từ Thanh Nhận, rốt cuộc mở miệng.
“Tiểu Nhận… Ta muốn… ngứa quá…” Nhìn thấy hắn dường như có chút cảm động, y cắn răng: “Ta muốn dươиɠ ѵậŧ của đệ… ưm… Cắm vào… hết ngứa…”
Kết quả này có vẻ ngoài dự đoán của mọi người, Từ Thanh Nhận kéo chân y “Phốc” một tiếng đâm vào.
Nhị ca kêu ra tiếng nghẹn ngào như mèo nhỏ, dường hầm trống rỗng đã lâu nhiệt tình hoan nghênh dươиɠ ѵậŧ tiến vào. Y bị thúc từng cú từng cú một, may là có cái thảm dày bảo vệ tấm lưng mơn mởn.
“Nhị ca, huynh chặt quá.”
“Nhị ca, mẹ nó, huynh có sướиɠ không?”
“Nhị ca, huynh hút tốt lắm”
Từ Thanh Mộc giống như bị cái gì đó đột ngột kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phía trước giật giật hai cái, thình lình bắn ra.
“Ưm~… Đừng gọi ta là nhị ca.” Y bưng kín mặt, trong tay một mảng nóng bỏng. Vừa bị đệ đệ cắm vừa kêu nhị ca, thời thời khắc khắc nhắc nhở y chuyện vụиɠ ŧяộʍ giữa huỵnh đệ ruột thịt, đối với y mà nói đó là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn.
“Vậy huynh cũng đừng gọi đệ là Tiểu Nhận.” Thoạt nhìn đã thấy Từ Thanh Nhận không có ý tốt.
“Vậy… vậy kêu là gì?” Từ Thanh Mộc khó hiểu nhìn về phía hắn.
“Gọi tướng công.” Từ Thanh Nhận sắc tình liếʍ láp thịt non ở gốc đùi y, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm.
“Tiểu Nhận, đệ… thật là quá đáng…” Từ Thanh Mộc mở to đôi mắt yêu kiều trừng hắn.
“Thật ư? Vậy không làm nữa.” Từ Thanh Nhận không hề sợ hãi.
“Đệ khốn kiếp… hưm ahhh…” Từ Thanh Mộc dẩu môi, cũng không thể mắng cái gì nặng lời. Y nhìn gương mặt Từ Thanh Nhận góc cạnh tuấn tú, khóe miệng hắn hơi cong cong, trong mắt là nụ cười giảo hoạt. Y dường như cam chịu nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua một bên.
Nhỏ giọng giống như muỗi kêu: “Tướng… Tướng công.”
“Tướng công không nghe huynh nói gì hết.”
Nhị ca tuyệt vọng hét lớn: “Tướng công… A a a!!”
Dươиɠ ѵậŧ to dài lập tức thọc thẳng vào điểm sướиɠ của y, hung hãn đóng đinh y trên mặt đất, rồi sau đó lại rút ra bắt đầu vòng đâm chọc tiếp theo.