Từ Thanh Mộc được xem là giáo thảo của trường đại học Lạc Phong, y có phong thái nhẹ nhàng, nhã nhặn lịch sự, dung mạo phải nói là tuấn tú bậc nhất, được đông đảo người yêu thích. Tuy nhiên Từ Thanh Mộc lại giữ mình rất tốt, mỗi lần con gái tới tỏ tình đều được y ôn hòa lễ độ từ chối. Mọi người nói rằng giáo thảo không có ý định yêu đương, nhưng vẫn cứ người trước ngã xuống người sau tiến lên, ảo tưởng bản thân chính là mục tiêu định mệnh của người nọ.
Giáo thảo có một đứa em trai cùng cha khác mẹ, kiêu căng phách lối, ngoại trừ cái túi da tạm được thì chẳng thừa kế nổi một chút ưu điểm nào.
Từ Thanh Nhận đánh bóng rổ xong, toàn thân đầy mồ hôi nóng, về đến nhà lập tức vọt vào phòng tắm xối nước lạnh.
“Cạch…” Cửa bị đẩy mạnh ra, vậy mà bên trong đã có người.
Từ Thanh Mộc hốt hoảng quay lưng lại, vội vã hét lên với hắn: “Em ra ngoài trước đi, anh sẽ xong ngay.”
Từ Thanh Nhận sững sờ, nhanh chóng phản ứng: “Hình như anh có giờ học mà, sao lại trở về?”
“Quần áo anh bẩn. Em mau ra ngoài.” Y tiếp tục lưa lưng về phía Từ Thanh Nhận, khộng chịu quay lại.
“Anh hai cứ như thiếu nữ ấy, chưa cởϊ qυầи đã sợ người ta dòm.” Thật ra Từ Thanh Mộc chỉ mới cởϊ áσ xuống, một đứa con trai không có ngực thì làm gì mà sợ hãi như vậy, Từ Thanh Nhận hoài nghi trong lòng. Còn nữa, hắn lờ mờ thấy anh hai lau cái gì đó màu trăng trắng trước ngực, đó là cái gì?
Hắn càng nghĩ càng thấy kỳ quái, liên tưởng tới việc mỗi tối Từ Thanh Mộc thường xuyên đóng chặt cửa phòng từ sớm, hắn quyết tâm sẽ tìm hiểu cho kỹ.
Tối hôm đó cha mẹ không ở nhà, hắn mượn cớ có chuyện ra ngoài tối nay cũng không quay lại, thặt ra là lặng lẽ trốn trong phòng. Đợi đến khi đêm khuya vắng người, len lén chạy tới cửa phòng anh hai điều tra sự thật.
Chắc tại nghĩ rằng chỉ có một mình mình ở nhà, Từ Thanh Mộc không hề khóa cửa, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.
Không ngờ được anh hai nhìn thì thanh tâm quả dục lại vụиɠ ŧяộʍ ở nhà xem phim đen. Từ Thanh Nhận có chút tò mò, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra một kẽ hở.
Anh hai của hắn, giáo thảo phong tư trác tuyệt, mi vũ lạnh nhạt, đang ở trong phòng dùng gậy xoa bóp chơi c̠úc̠ Ꮒσα của mình!
Trên giường rải rác các loại đồ chơi khiêu da^ʍ mà Từ Thanh Nhận không biết, trứng rung, kẹp vυ', chuỗi hạt, còn có đủ kiểu gậy mát-xa…
Từ Thanh Mộc quỳ sấp trên giường, quần tụt xuống đầu gối, người chỉ bận một chiếc áo sơ mi trắng, mồ hôi thấm qua lớp vải mỏng phác họa nên hình dáng vòng eo đẹp đẽ. Trong tay y là một cây gậy mát-xa màu đen, ra ra vào vào ở ngay c̠úc̠ Ꮒσα hơi sưng đỏ, y không kiềm nỗi tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào và nước bọt chảy ra từ khóe môi khẽ nhếch, phóng đãng khác xa so với ngày thường.
Có lẽ rút ra đẩy vào khiến cho cổ tay đau nhức, y từ từ uốn éo cái mông nuốt toàn bộ cây gậy mát-xa, tay thì tìm kiếm cái điều khiển, lập tức đẩy tới mức cao nhất.
“Aa… Đâm đến rồi… Thật sâu… Ưm a… Thoải mái quá…” Mặt mày Từ Thanh Mộc mê loạn tuốt gậy thịt phía trước, miệng mồm tùy tiện nói lời thô tục.
Từ Thanh Nhận đừng bên ngoài nhìn đến lửa dục đốt người, cậu em đã sớm đứng dậy chào cờ.
Hắn đột ngột đẩy cửa phòng, lạnh lùng hỏi: “Anh hai chơi vậy có sướиɠ không?”
Từ Thanh Mộc như bị tạt một thau nước lạnh, côn ŧᏂịŧ cương lên một nửa nháy mắt xìu xuống, y vừa khó chịu vừa sợ hãi: “Tiểu Nhận, em, em nghe anh giải thích…”
Y nín thinh nhìn đôi mắt sáng bừng mang theo lửa dục của Từ Thanh Nhận, gậy xoa bóp trong lỗ nhỏ vẫn tận tụy làm việc, thanh âm “ong ong” vào thời khắc yên tĩnh này cực kỳ rõ ràng. Từ Thanh Mộc chộp lấy cái điều khiển, nhưng Từ Thanh Nhận đã bước nhanh một bước về phía trước đoạt được. Y không thể làm gì hơn là cố gắng dẩu cái mông để rút cây gậy xoa bóp ra, cây gậy chấn động kéo theo dịch thể dính ngấy, Từ Thanh Mộc khó khăn rút hơn một nửa, bất thình lình bị em trai chặn lại hung hăng cắm đến đáy.
“ÁAA…” Cổ y giương cao thành hình vòng cung đẹp đẽ, tựa như một con thiên nga đang hấp hối.
Từ Thanh Nhận căm tức, nếu không phải có người dạy thì anh hai đơn thuần của hắn làm sao biết chơi thứ đồ hạ lưu này! Tự cho rằng anh hai đã bị gã đàn ông khác chấm mυ'ŧ, hắn chợt rút phăng cây gậy xoa bóp, lại lật tay đâm trở về cái lỗ đang há to kia.
“Tiểu Nhận… Thả anh ra… ức a… Anh là anh trai của em…” Từ Thanh Mộc bị dập đến trợn trắng mắt, y đưa tay bắt lấy vạt áo hắn, thanh âm nức nở.
Từ Thanh Nhận nghĩ tới bộ dạng da^ʍ loàn hiện giờ của anh hai không biết đã xuất hiện dưới thân gã đàn ông nào, càng có thể do một tay gã dạy dỗ nên, tức giận không cưỡng lại được.
Hắn tiện tay rút cây gậy xoa bóp màu đen ướt đẫm chất lỏng trong suốt vứt sang một bên, kéo eo Từ Thanh Mộc, không để ý những kháng cự như mèo cào của y, cầm hai quả trứng rung nhét vào miệng huyệt đã mềm rục, sau đó còn thấy chưa đủ liếc nhìn xung quanh, nhặt lên một chuỗi hạt, đút từng viên từng viên vào trong hậu huyệt, đẩy trứng rung tiến đến càng sâu, mà hạt châu viên sau lại to hơn viên trước, cuối cùng khiến miệng huyệt căng ra một tầng thật mỏng, thê thảm không thể tả.
Từ Thanh Mộc phát ra tiếng kêu gào trầm thấp, y nắm ga trải giường bò về phía trước, Từ Thanh Nhận xấu xa cưỡng ép đút một ngón tay vào khuấy thịt huyệt, hạt châu va chạm bên trong bức tường nhạy cảm, một viên vô tình cán qua tuyến tiền liệt của y. Lúc này Từ Thanh Mộc mềm nhũn eo, tiếng thở dốc hỗn loạn đầy vui sướиɠ và thống khổ.
“Da^ʍ đến mức này? Còn học cách tự chơi mình. Nói! Anh đã bị bao nhiêu gã đàn ông đυ. qua!” Hắn dùng sức đánh lên đồi mông trắng nõn, dấu bàn tay đỏ nhạt nhanh chóng hiện lên.
“Hức a… Anh chưa… chưa từng bị đàn ông đυ. mà…” Từ Thanh Mộc đỏ mắt kêu khóc.
“Lẳиɠ ɭơ như vậy còn nói không có? Cả ban của anh, không, đàn ông cả trường anh có phải đều cắm vào anh, chơi nát c̠úc̠ Ꮒσα anh, tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy bụng anh không?”
“Tiểu Nhận… hức hức… Anh sai rồi… Thật sự không có… Anh… anh chỉ tự chơi…” Toàn thân y phiếm đỏ, nơi gốc rễ côn ŧᏂịŧ đều run rẩy.
Từ Thanh Nhận kéo y dậy, mạnh bạo xé áo sơ mi, nút áo văng ra tứ tung. Hắn cầm một cái kẹp kẹp lên núʍ ѵú đỏ au, Từ Thanh Mộc đột nhiên thét một tiếng cao vυ't chói tai, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên ga giường, cứ như vậy mà bắn.
Từ Thanh Nhận véo đầṳ ѵú bên kia, hung tợn nói: “Mới chơi núʍ ѵú một tí đã bắn, núʍ ѵú nở bự như vậy còn không phải do người ta bú à!”
Sau cao trào anh hai mê mang mở mắt, môi run rẩy không nói thành lời.
Tay Từ Thanh Nhận chợt cảm thấy một cơn ướŧ áŧ, hắn đưa đầu ngón tay lại gần mắt để nhìn, là một giọt chất lỏng màu trắng sữa. Hắn khó tin nhìn anh hai, chỉ thấy ánh mắt Từ Thanh Mộc đầy khủng hoảng, hai tay gắt gao che ngực, nhưng núʍ ѵú kia giống được mở công tắc, cứ như nước lũ không ngừng lại được, sữa từ núʍ ѵú chảy ra khỏi kẽ tay Từ Thanh Mộc.
Không phải lãng phí quá sao?
Từ Thanh Nhận tách tay anh hai rồi dâng miệng mình lên, bú núʍ ѵú chậc chậc, nuốt hết toàn bộ dòng sữa ngọt ngào, còn cố ý phát ra âm thanh vang dội. Từ Thanh Mộc mắc cỡ gần như ngất xỉu, kɧoáı ©ảʍ lúc sữa được hút ra cũng không thua gì lúc bắn tinh, y chống cự đẩy cái đầu lông xù trước ngực, lại bị kɧoáı ©ảʍ như điện giật khiến cho không làm được gì, mềm nhũn đặt tay đằng sau gáy hắn, trái lại y như đè em trai uống sữa của mình.
Mà bầu vυ' kia trước sau quá nhỏ, bị hút một lát đã không còn sữa tươi, Từ Thanh Nhận liếc tới một bên khác, hắn cũng không gấp.
Từ Thanh Nhận thò tay lấp kín núʍ ѵú không ngừng rướm ra vị sữa ngọt ngào, xác nhận lần nữa: “Thật sự chưa từng có ai đυ. anh?”
Từ Thanh Nhận lắc đầu nguầy nguậy, núʍ ѵú bị chặn lại hệt như không cho y bắn tinh, vòng eo mềm dẻo uốn éo như con rắn, nước mắt tuôn rơi.
“Căng quá… Tiểu Nhận… Mau hút nó ra… Căng hỏng mất… A a… Uống sữa anh đi…”
Từ Thanh Nhận không hề khách sáo hút sạch bong sữa bên trong bầu vυ' nhỏ bé, ngậm một ngụm đưa đến gần miệng Từ Thanh Mộc, đút cho y toàn bộ hớp sữa: “Sữa của anh có ngon không?”
Từ Thanh Mộc lắc đầu, số sữa không thể nuốt chảy dọc theo khóe môi, vẻ mặt da^ʍ loàn như đang nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông.
Cho đến khi cả hai vυ' đều không hút được sữa, Từ Thanh Nhận vẫn cứ dùng móng tay moi móc chơi đùa núʍ ѵú mềm mại, muốn nó tiết ra thêm một chút nữa.
“Ưm… ức… Không có… Không ra sữa được đâu… A a… Đừng, đừng khẩy.”
Anh hai giãy giụa như con cá ngoài khơi, trên gương mặt trong veo hiện đầy ráng đỏ, mất sức đến độ chỉ có thể nằm khóc thút thít.