Mỹ nhân thấy những người này cứ như lang như hổ, ánh mắt có chút sợ sệt, im lặng lùi về phía sau. Mọi người thấy Từ Thanh Nhận không phản ứng gì, ngầm hiểu hắn không quan tâm. Lớn gan tiến lên kéo vạt áo ngoài, cười hỏi mỹ nhân mặc nhiều lớp vậy không nóng ư.
Lần này chắc đã hù dọa mỹ nhân, giữa lúc vội vàng tránh né, áo ngoài bởi vì động tác quá lớn mà bay lên một góc, làm chấn động con ngươi của rất nhiều người ở đây, chỗ ấy lộ ra lớp lụa đen mong mỏng, một đoạn bắp chân trắng phau vụt qua.
Quả thực là một thoáng kinh hồng.
Mọi người ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức đè người ra xử lý ngay tại chỗ.
Mỹ nhân hoảng sợ nhìn xung quanh, trong mỗi đôi mắt hoặc ít hoặc nhiều đều nhuộm chút tìиɧ ɖu͙©, y tựa như cầu cứu trông về phía người duy nhất không nhìn là Từ Thanh Nhận.
“Kìa.” Lưu Tử Dao đẩy hắn: “Mỹ nhân cầu cứu ngươi đó, không muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Từ Thanh Nhận liếc gã một cái, không lên tiếng. Quả thật hắn khó chịu với tên tiểu quan trông giống Từ Thanh Mộc này, nhưng nếu như hắn ra tay, khó bảo đảm ngày mai sẽ không truyền ra tin đồn Từ Thanh Nhận có ý với nhị ca hắn, vậy nên mới tìm tiểu quan có dáng vẻ y hệt.
“Người đẹp ở cốt chứ không ở da, hôm nay mới có thể thấy. Dương mỗ vinh hạnh.” Kẻ lên tiếng chính là con trai của đương kim quốc cữu*, ý trong đó không cần nói cũng biết. (Cậu của vua)
Người ngoài nhìn vào tao nhã lịch sự, nhưng thật ra là một tay biết chơi, mọi người không khỏi lo lắng cho mỹ nhân lần đầu thừa hoan, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, không một ai đứng ra ngăn cản.
Ngoại trừ Từ Thanh Nhận, tất cả người đang ngồi đều không muốn đυ.ng chạm đến xui xẻo này.
Mấy người đi theo Dương Sĩ Đình ồn ào muốn nhìn đã mắt, kêu gã cởϊ áσ người ta ra xem một chút. Dương Sĩ Đình vui vẻ gật đầu đáp ứng.
Viền mắt mỹ nhân bị dọa đỏ ửng, y kinh hoàng nhìn chằm chằm Dương Sĩ Đình từng bước từng bước đến gần, lảo đảo muốn chạy qua chỗ Từ Thanh Nhận, lại bị Dương Sĩ Đình nắm cổ tay lôi về. Thật sự muốn chạy tới gây họa cho hắn sao?
Gã dùng một tay kéo dây lưng, mọi người nhìn đến không chớp mắt. Áo ngoài tuột xuống qua bả vai, nhưng không chờ người ta thấy rõ thì “Phần phật” một tiếng có người phóng đến kéo lại, bao bọc chặt chẽ kín đáo.
Từ Thanh Nhận bế ngang mỹ nhân, mặt lạnh thốt một câu: “Ta muốn” rồi quay người đi lên lầu ba.
Mỹ nhân gắt gao ôm cổ hắn, thân thể vẫn run rẩy không dừng, cứ nghĩ đến là sợ.
Từ Thanh Mộc nhất thời mất não muốn tới gần Từ Thanh Nhận, không ngờ được phát triển sau đó, thiếu chút nữa thì bị chơi đùa… Không sai, Từ Thanh Mộc đã nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc là dâng thân lên giường Từ Thanh Nhận.
Du͙© vọиɠ độc chiếm của Từ Thanh Nhận mạnh mẽ cực kỳ, chính xác là hắn không chịu nổi kẻ nào ức hϊếp Từ Thanh Mộc trừ mình, hắn cũng không chịu nổi người có dáng dấp giống Từ Thanh Mộc bị kẻ khác đem ra đùa bỡn ngay dưới mí mắt hắn.
Hắn đá văng cửa một căn phòng trống, quẳng người lên giường rồi quay lưng bỏ đi.
Vất vả lắm mới thành công, còn thiếu một bước nữa thôi, thế mà Từ Thanh Nhận dám bỏ đi? Từ Thanh Mộc nhào tới ôm chân hắn: “Đừng đi…” Từ Thanh Mộc không biết làm sao y có thốt ra những lời này, cả đời y chưa bao giờ hèn mòn đến vậy.
Từ Thanh Mộc thấy đệ đệ từ trên cao lạnh nhạt nhìn xuống, có cảm giác không biết trốn chỗ nào. Chắc không bị phát hiện đâu…
Có vẻ giống quá… Từ Thanh Nhận cau mày. Hắn đã uống chút rượu nên hơi choáng váng, dùng sức lắc đầu, xua tan ý nghĩ không thiết thực ấy đi, sao có thể chứ? Một người là học sĩ đương triều quân tử như ngọc, một người là tiểu quan dạng chân ra tiếp khách, không có điểm nào giống nhau.
Chẳng qua trùng hợp mà thôi.
Từ Thanh Nhận kéo người vừa định nói cái gì kia lên, nhìn mỹ nhân dùng biểu tình thấy chết không sờn… Cởϊ áσ khoác ngoài hắn vừa mặc cho y.
Cảnh tượng trước mắt quá mức rung động.
Trên người mỹ nhân chỉ mặc một chiếc yếm màu đỏ thẫm, vừa hay để lộ đầṳ ѵú xinh xắn cao vυ't đang run lẩy bẩy khi tiếp xúc với không khí lạnh. Hạ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không mảnh vải che chắn, hai bắp đùi thon dài thẳng tắp, ngọc hành ngoan ngoãn rũ xuống giữa hai chân. Khoác trên thân một tầng lụa mỏng, bộ dạng giấu đầu hở đuôi, da dẻ bên trong trắng như sứ, trắng đen đối lập khiến mắt người nhìn lom lom
Ánh mắt Từ Thanh Nhận âm trầm, sâu không thấy đáy: “Ngươi muốn lên giường với ta?”
Trên giường.
Lụa đen bị Từ Thanh Nhận xé tan tác, chỉ còn vài mảnh rách nát treo trên người. Từ Thanh Mộc mở rộng hai chân quỳ trên giường, hạ eo thấp xuống, vểnh mông thật cao để Từ Thanh Nhận nhìn thấy hậu huyệt ngậm đồ.
Miệng huyệt hé ra một cái lỗ nhỏ, để lộ hạt châu óng ánh bên trong, rua tua màu vàng nhạt kết hợp với chuỗi hạt rũ xuống trước cửa hang hồng phấn, trông thật đẹp mắt. Chẳng trách lúc nãy đánh đàn lại mất tập trung, e rằng c̠úc̠ Ꮒσα kẹp đồ nên ngồi thẳng không yên.
Trước khi tiểu quan tiếp khách đều phải tiến hành rửa sạch và bôi trơn, nhét dụng cụ mở rộng vào huyệt để tránh kẹp đau khách, dù sao không phải ai cũng có lòng rãnh rỗi khuếch trương.
Hiện tại giảm bớt cho hắn không ít chuyện. Từ Thanh Nhận vỗ nhẹ mông y, ra lệnh: “Lấy ra.”
Từ Thanh Mộc nức nở thành tiếng, chật vật muốn dùng tay kéo dây rua tua, lại bị Từ Thanh Nhận nắm cổ tay.
“Không có ai dạy ngươi hả, tự mình rặn ra, đừng để ta nói lần thứ ba.” Âm thanh lạnh như băng không có lấy một chút nhiệt độ.
Từ Thanh Mộc tủi thân khóc rấm rứt.
Y cố gắng co rút vách thịt, nhưng trừ việc cắn hạt châu chặt hơn, phác họa rõ ràng hình dáng của nó và kí©ɧ ŧɧí©ɧ đường ruột tiết càng nhiều chất lỏng thì không có bất kỳ tác dụng gì. Y có thể cảm nhận ánh mắt nỏng bỏng của Từ Thanh Nhận rơi vào c̠úc̠ Ꮒσα đang không ngừng khép mở, ở trước mặt đệ đệ làm ra hành động tương tự bài tiết, điều đó khiến toàn thân y nhanh chóng nhiễm hồng như lửa.
Từ Thanh Nhận ngắm cái miệng nhỏ nhắn chảy nước ướt mèm đang liên tục mấp máy của mỹ nhân, cơ thịt chung quanh căng thẳng, miệng huyệt bị hạt châu kéo giãn càng ngày càng lớn, dần dần hiện ra một nửa phần đầu, khó khăn lắm mới có chút tiến triển, nhất thời buông lỏng, thịt ruột ngọ nguậy lại hút nó trở về chỗ cũ, thất bại trong gang tấc.
“Nhanh lên chút đi.” Từ Thanh Nhận không mặn không nhạt thúc giục.
Từ Thanh Mộc đổ mồ hổi đầy đầu, bất đắc dĩ thò tay ấn bụng dưới theo tiết tấu huyệt sau, cũng tương đối có hiệu quả phun ra một hạt. Bây giờ Từ Thanh Nhận mới nhìn rõ toàn bộ hạt châu, nó có đường kính đến gần một tấc (~3cm), mượt mà bóng loáng, còn dính cả vệt nước trong suốt.
Từ Thanh Mộc sắp mất hết sức lực, y lảo đảo lắc lư quỳ cũng không quỳ nỗi, suýt nữa thì cụng đầu vào cột giường.
“Mệt hửm?” Từ Thanh Nhận kéo eo để tránh y cụng bể đầu chảy máu: “Dạ…” Đôi mắt tựa như nước của mỹ nhân nhìn hắn, giọng mũi ngập ngừng đầy vẻ nũng nịu
“Vậy nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục.” Từ Thanh Nhận cười y chang một ác ma.