Anh rể thực sự là một tên biếи ŧɦái da^ʍ ma. Hắn trở trong phòng làm việc đẩy hai chân tôi ra, nhét quả nho vào trong da^ʍ huyệt của tôi, còn dùng roi quất vào da^ʍ huyệt của tôi, khiến cho toàn thân tôi run rẩy.
“Đồ đĩ điếm lẳиɠ ɭơ này, đã bảo em không được làm nát quả nho cơ mà? Sao em vẫn không chịu nghe lời như thế? Nhìn em dâʍ đãиɠ đến mức nào, ép nát cả nước nho, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy lênh láng, đúng là trời sinh để bị người ta đυ..” Anh rể vạch mép tiểu huyệt của tôi lên, nhìn dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra thì ánh mắt lóe sáng. Hắn nắm lấy cây roi, dùng sức quất lên tiểu huyệt của tôi.
“A... Đau... Đau quá... Anh rể... Đừng đánh em... Cầu xin anh đừng đánh em... Đau quá... A...” Sợi roi vụt lên tiểu huyệt để lại một vệt đỏ hồng, tiểu huyệt giống như cánh hoa run rẩy trong gió lạnh, nhìn vừa đáng thương vừa dâʍ đãиɠ, khiến cho dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông cũng cứng rắn hơn mấy phần.
“Khẩu thị tâm phi, em nhìn đi, tiểu huyệt của em rõ ràng là thích được tôi đánh, càng vụt mạnh thì nó càng phun ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn. Nước nho còn không nhiều bằng dịch nhờn của em, đúng là lẳиɠ ɭơ.” Anh rể vừa nói vừa hưng phấn mà cầm lấy cây roi, tiếp tục quật vào tiểu huyệt của tôi.
“A... Anh rể... Đừng mà... Cầu xin anh... Cầu xin anh... Em không chịu nổi nữa rồi... A... A... Thực sự không chịu nổi nữa... A... A...” Da^ʍ huyệt bị hắn quật đến mức nóng bỏng, cơn đau đớn ập tới khiến tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không ngừng co thắt lại. Quả nho bị nhét vào bên trong không chịu nổi, lập tức bị dập nát, nước nho lại nhanh chóng chảy ra ngoài.
“Da^ʍ huyệt lẳиɠ ɭơ của em lại làm dập nát quả nho rồi.” Anh rể ngồi xổm giữa hai chân tôi, vươn tay nâng chân của tôi lên, vạch tiểu huyệt ra nhìn. Sau đó, hắn cúi xuống ngậm lấy mép tiểu huyệt của tôi, dùng sức mυ'ŧ mát, hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ và nước nho nhanh chóng bị hắn hút hết vào trong miệng.
“A... Anh rể... Đừng mà... Đừng hút mạnh thế... A... A... Đừng liếʍ... A...” Sau khi anh rể hút sạch nước nho thì đầu lưỡi lại bắt đầu liếʍ láp dọc khắp tiểu huyệt của cô. Kỹ thuật liếʍ của anh rể rất giỏi, đầu lưỡi linh hoạt như rắn vậy, vừa trơn tru vừa nhạy bén, đi đến chỗ nào cũng đều có thể làm tê dại và mang lại kɧoáı ©ảʍ chỗ đó. Đầu lưỡi của hắn luồn vào trong da^ʍ huyệt, mò mẫm lấy những quả nho đã bị ép dẹp từ trước.
“A... Anh rể tuyệt vời quá... Ưʍ...A... A... Ngứa quá... Anh rể...” Sau khi anh rể ăn hết nho trong tiểu huyệt thì tôi lập tức cảm thấy trống rỗng vô cùng. Nho đã bị hắn móc ra hết rồi, da^ʍ huyệt trống trải vô cùng. Tôi không chịu được mà lắc mông: “Anh rể... Ngứa quá...”
“Con điếm nhỏ, có phải muốn dươиɠ ѵậŧ của anh rể cắm vào không?” Anh rể lại tiếp tục cầm lấy cây roi nhỏ, chọc vào trong tiểu huyệt. Chuôi roi lập tức bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt đẫm, hắn coi chuôi roi như một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả, liên tục đâm vào rút ra trong tiểu huyệt của tôi, khiến tôi lập tức cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
“Thế nào? Có phải như thế này rất dễ chịu không? Đồ dâʍ đãиɠ.” Anh rể nắm chặt chuôi roi, vừa hỏi vừa chậm rãi đâm vào bên trong.