Anh Rể Cứ Muốn Đâm Tôi

Chương 2: Anh rể ᗷiếи Ŧɦái dùng roi quất tôi- 2

Dễ chịu quá, thoải mái quá, tôi rất muốn kêu lên, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tôi kẹp chặt hai chân lại, kẹp chặt lấy chuôi roi kia, nức nở nói: “Ngứa... Ngứa quá... Bên trong tiểu huyệt của em ngứa quá...” Chuôi roi kia vừa dài vừa nhỏ, không phải là quá thô, cắm ở bên trong tôi giống như là hai ngón tay người lớn. Nhưng bên trên chuôi roi lại có những hạt tròn nhỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi chỗ trong tiểu huyệt của tôi, khiến tôi phát điên, chỉ muốn có một dươиɠ ѵậŧ to lớn cắm vào bên trong, hoàn toàn lấp đầy da^ʍ huyệt của tôi.

“Ngứa à? Không dễ chịu sao? Được rồi, mau nói cho anh rể biết, ngứa như thế nào.” Anh rể nhìn biểu cảm trên gương mặt tôi thì con ngươi thâm thúy lộ ra vẻ tà khí, da^ʍ tà đến mức trái tim tôi cũng run lên.

“Là loại cảm giác ngứa ngáy muốn được anh rể nhét dươиɠ ѵậŧ vào người, ngứa quá, anh rể...” Thực sự rất ngứa, tôi không thể nào chịu đựng được nữa, vội vàng kéo khóa quần của hắn xuống, móc dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng của hắn ra, vừa xoa trong lòng bàn tay vừa cầu khẩn: “Anh rể, nhét dươиɠ ѵậŧ của anh vào thân thể em đi, em không chịu đựng được nữa, anh mau nhét vào đi...”

Dươиɠ ѵậŧ của anh rể vừa to vừa thô, qυყ đầυ tròn lẳn và bóng nhẫy. Nghĩ đến kɧoáı ©ảʍ mà dươиɠ ѵậŧ này có thể mang lại cho mình, bên trong tiểu huyệt của tôi càng thêm ngứa ngáy và trống rỗng hơn.

“Thế nào? Bây giờ không sợ bị chị gái em phát hiện nữa à? Không sợ có lỗi với chị gái em nữa à?” Anh rể đột nhiên ranh mãnh mỉm cười.

“Em...” Anh rể đột nhiên lại nhắc đến chị gái vào lúc này, khiến cho cảm xúc trong lòng tôi đột nhiên vỡ vụn. Tôi thực sự vô cùng sợ hãi sẽ làm chuyện có lỗi với chị gái, bởi vì chị gái đối xử với tôi rất tốt. Bàn tay tôi đang nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh rể cũng bỗng chốc hơi do dự.

“Sao thế? Không muốn côn ŧᏂịŧ to lớn của anh rể đâm vào trong tiểu huyệt của em nữa à?”

Dươиɠ ѵậŧ của anh rể vừa to vừa thô, qυყ đầυ tròn lẳn và bóng nhẫy. Nghĩ đến kɧoáı ©ảʍ mà dươиɠ ѵậŧ này có thể mang lại cho mình, bên trong tiểu huyệt của tôi càng thêm ngứa ngáy và trống rỗng hơn.

“Thế nào? Bây giờ không sợ bị chị gái em phát hiện nữa à? Không sợ có lỗi với chị gái em nữa à?” Anh rể đột nhiên ranh mãnh mỉm cười.

“Em...” Anh rể đột nhiên lại nhắc đến chị gái vào lúc này, khiến cho cảm xúc trong lòng tôi đột nhiên vỡ vụn. Tôi thực sự vô cùng sợ hãi sẽ làm chuyện có lỗi với chị gái, bởi vì chị gái đối xử với tôi rất tốt. Bàn tay tôi đang nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh rể cũng bỗng chốc hơi do dự.

“Sao thế? Không muốn côn ŧᏂịŧ to lớn của anh rể đâm vào trong tiểu huyệt của em nữa à?”