Không dễ dàng gì mới có cơ hội gặp mặt ông Lý, không dễ dàng gì ông Lý gặp mình lại còn cười với mình, Kiều Tử Khâm đang định đắc ý bản thân ai gặp cũng quý sắc mặt cứng đờ, một tiếng “vâng” định đáp lại trực tiếp mắc ở cổ họng, không lên không xuống.
Tại sao ông Lý vừa mở miệng liền gọi tên của Kiều Nam?
Kiều Nam luôn là một đứa ăn nói vụng về, có lúc nào được yêu mến như cô ta, sao ông Lý có thể nhận nhầm cô ta thành Kiều Nam?
Bởi vì Kiều Tử Nam kẹt giọng, phát ra một tiếng hậm hừ, có chút lạc điệu, ông Lý càng cho rằng Kiều Tử Khâm đã thừa nhận.
Vừa nhìn đứa trẻ này đúng là người mình muốn tìm, ông Lý càng cười ôn hòa hơn: “Tiểu Kiều, cháu đúng là đã nuôi được một cô con gái tốt, quả thực giống như con gái của quân nhân chúng ta, đầy đủ chính nghĩa.”
“Nhưng Tiểu Kiều, cháu cũng phải quan tâm đến sức khỏe của con cái nhiều hơn. Nam Nam à, cháu đây là bị chuyện lần trước dọa sợ, bị bệnh, nên cổ họng khó chịu sao?”
“……”
“……”
Người nhà họ Kiều một hồi không nói nên lời.
Tiếng “ừm” vừa rồi của Kiều Tử Kham rõ ràng là vọt ra khỏi miệng quá nhanh, khi định cầm lại thì không cầm được, đâu phải là thừa nhận sức khỏe có vấn đề.
“Chú Lý, chú nhận nhầm người rồi. Đây là con gái lớn của cháu Kiều Tử Khâm, đây mới là con gái út của cháu Kiều Nam. Nam Nam, con vẫn chưa gặp chú Lý đúng không, nào, gọi ông Lý đi.”
Mặc dù không biết ông Lý đến nhà mình là vì chuyện gì, nhưng sự tôn trọng của Kiều Đống Lương đối với ông Lý chưa từng thay đổi.
“Ông Lý.” Kiều Nam gọi một tiếng.
Kiều Nam cũng đang băn khoăn, tại sao ông Lý vừa đến nhà họ liền trực tiếp gọi tên của cô.
Đương nhiên, đối với việc nhìn Kiều Tử Khâm gọi tên cô, Kiều Nam không tức giận mà ngược lại còn khá vui, ai bảo Kiều Tử Khâm nói hớ.
“Ồ, cháu mới là Nam Nam à, dáng dấp thật tốt. Tiểu Kiều à, cháu đã nuôi được một cô con gái tốt, Nam Nam không nói nhiều, nhưng thực sự là một người lặng lẽ làm việc, trên người có tinh thần và khí chất giản dị không màu mè của quân nhân chúng ta.”
Ông Lý biết mình nhận nhầm người, khẽ mỉm cười, cũng không để ý đến chuyện này.
Sau khi Kiều Đống Lương giải ngủ, Kiều Đống Lương không đến tìm ông Lý, ông Lý cũng biết được nút thắt trong lòng của Kiều Đống Lương, cộng với sự thất vọng của ông cụ với Kiều Đống Lương, hai nhà qua lại càng ngày càng ít, gần như không đi lại.
Lúc Kiều Tử Khâm còn nhỏ, ông Lý còn từng bế một lần, nhưng sau khi Kiều Nam ra đời, ông Lý lại chưa từng gặp Kiều Nam.
Hai đứa trẻ không chênh lệch nhau nhiều, ông Lý không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
“…” Nghe được lời khen của ông Lý, Kiều Nam không khỏi giật giật khóe miệng, sao cô cảm thấy lời khen vừa rồi của ông Lý nghe quen tai như vậy nhỉ, vừa rồi lúc ông Lý nhận nhầm Kiều Tử Khâm thành cô, hình như cũng nói lời tương tự?
Đây là đang học thuộc lời thoại sao?
Lần đầu tiên tiếp xúc với ông Lý, Kiều Nam cảm thấy ông Lý khá hài hước.
Kiều Đống Lương có lẽ đang quen với tình trạng này của ông Lý, nên mỉm cười: “Chú Lý, cô con gái út này của cháu quả thực không tệ, trước giờ học hành rất tốt. Không chỉ là lớp phó của lớp, mà còn năm nào cũng giành được giải học sinh ba tốt và cán bộ lớp ưu tú. Chỉ là vợ cháu làm việc không cẩn thận, một lần không cẩn thận đã đốt hết giấy khen của Nam Nam.”
Kiều Đống Lương Lập tức biến thành người cuồng khen con gái, khi nhắc đến Kiều Nam, giọng điệu vô cùng tự hào.
Từ khi giải ngũ, không dám gặp ông Lý, tâm nguyện lớn nhất của Kiều Đống Lương chính là khi ông Lý còn sinh thời, hai cô con gái của mình có thể rất ưu tú, có tiền đồ.
Như vậy, ông mới có thể dẫn con gái đứng trước mặt ông Lý nói: “Lựa chọn của cháu năm đó không hề sai, ông Lý, cháu vẫn không phụ tâm ý của ông.”