Ông không có tiền đồ, nhưng ông đã nuôi nâng được một cô con gái có tiền đồ hơn!
“Ông Lý ông không biết đấy, Nam Nam đã lên lớp 8 rồi, bài thi môn văn với môn toán lúc vừa bắt đầu năm học có chút không tốt. Vì chuyện này, giáo viên môn văn của con bé rất tức giận, bài văn đã sắp được điểm tối đa rồi, mấy thứ học thuộc lòng lại bị mất điểm. Rõ ràng có thể thi được 99 điểm, mà lại thi được có 85 điểm. May mà môn tiếng Anh Nam Nam thi được 100 điểm, cả trường chỉ có một mình con bé.”
Sau khi biết Kiều Nam không chỉ là lớp phó, mà còn năm nào cũng được giải thưởng, Kiều Đống Lương tự ngẫm lịa, càng quan tâm đến chuyện của Kiều Nam hơn.
Thứ tư tuần này, Kiều Đống Lương đặc biệt xinh nhà máy cho nghỉ một tiếng, đến trường của Kiều Nam một chuyến, hỏi giáo viên bộ môn chính của Kiều Nam về tình hình của con gái mình.
Không hỏi thì không biết, vừa hỏi thì cảm giác tự hào trong lòng Kiều Đống Lương không khỏi trào dâng.
Hễ là giáo viên dạy con gái út, vừa nhắc đến con gái út là ai cũng giơ ngón tay cái.
Cho dù cô Lý nhắc đến điểm số môn văn lần này của con gái út, vẻ mặt cô cùng đau lòng, nhưng đó cũng là thương cho roi cho vọt.
Kiều Đống Lương nghe hiểu lời hay lời xấu, từng câu từng chữ của cô Lý chỉ thể hiện một ý, nếu không phải Kiều Nam ôn tập không hẳn hoi, bài thi môn văn lần này Kiều Nam ít nhất phải được 99 điểm.
99 điểm, hơn nữa còn là môn văn, đây là số điểm mà trước giờ Kiều Đống Lương chưa từng nghe thấy.
Ít nhất ba năm cấp hai của con gái lớn, môn văn có thể thi được 89 điểm đã coi là phát huy tốt rồi.
Đối diện với ám chỉ của các giáo viên, trên mặt Kiều Đống Lương cũng có chút khó chịu, ông cũng không thể trách con gái út nói chuyện vợ bán sách ra.
Dù sao chuyện thành tích của con gái út bị tụ xuống, quả thực là do vợ hại, nhưng không nên vạch áo cho người xem lưng, một mớ hỗn độn!
Cũng chính là lần này Kiều Thi thi kém nhất trong lịch sử, nhưng cũng coi như lần có điểm số phát huy tốt nhất, khiến Kiều Đống Lương có thể ngẩng đầu nói chuyện trước mặt ông Lý.
“Ồ, thật sao?” Ông Lý có chút kinh ngạc, ông cụ biết tính cách của Kiều Đống Lương, nếu là chuyện không có, Kiều Đống Lương sẽ không nói nhảm.
Ông Lý đã làm ông nội rồi, trong nhà cũng có cháu đang đi học, vì vậy rất rõ rằng sau khi lên cấp hai, đừng nói là điểm cao như 99 hay 100 điểm, thi được 95 điểm đã là rất xuất sắc rồi.
“Quả nhiên là phái thực lực.” Ánh mắt ông Lý nhìn Kiều Nam càng yêu thương hơn, giống như nhìn cháu gái của mình vậy.
Ông Lý đã lớn tuổi, không có suy nghĩ gì nhiều khác, cũng chỉ hy vọng con cháu có thể có tiền đồ, chăm chỉ học hành.
Vì vậy một đứa trẻ có thành tích tốt như Kiều Nam, đương nhiên là kiểu ông Lý thích nhất, huống hồ, sở dĩ hôm nay ông Lý đến nhà họ Kiều còn là vì nhân phẩm tốt của Kiều Nam.
“Tiểu Kiều, cháu biết hôm nay tại sao chú lại đến nhà cháu không?”
“…” Kiều Đống Lương sững sờ: “Chú Lý tìm cháu có việc sao?”
“Chú là thay mặt nhà họ Chu đến cảm ơn nhà các cháu.”
“Nhà họ Chu, nhà của chú Chu?” Kiều Đống Lương không thân với nhà họ Chu, nhà họ Chu là thông gia của chú Lý, con trai nhà họ Chu đã lấy con gái của chú Lý.
Nhà họ Chu và nhà họ Lý đều là người của đại viện này, môn đăng hộ đối, vì vậy địa vị của nhà họ Chu cũng không thấp.
“Đúng vậy, chính là nhà của chú Chu cháu.” Trên mặt chú Lý lộ ra vẻ kích động, hồi lâu sau khi kìm nén một chút cảm xúc của mình mới tiếp tục nói: “Chuyện con gái của chú, chắc cháu nghe nói rồi.”
“Ông Lý, đã nhiều năm như vậy rồi, ông phải giữ gìn sức khỏe đó.”