Quân Hôn Mật Sủng: Chào Buổi Sáng Ông Xã

Chương 32.2: Là ruột thịt sao?

Tiết toán hôm đó, thầy Trần long trọng và thận trọng dành một phút bắt đầu tiết học, nói về chuyện của Kiều Nam: “Các em đều là học sinh trung học, có năng lực phân biệt đúng sai. Thầy không hy vọng các em bị mấy lời đồn đại đánh lừa. Chúng ta là một tập thể, chúng ta phải đoàn kết, thầy sẽ tin vào học sinh của thầy, các em cũng nên tin vào bạn học của mình. Các lớp khác lan truyền như thế nào, sau này thầy sẽ nghĩ cách, nhưng thầy không hy vọng lớp chúng ta tự xuất hiện vấn đề, lục đυ.c nội bộ. Đã hiểu chưa?”

“Dạ hiểu rồi ạ.”

Cho dù thầy Trần không chỉ đích danh Kiều Nam, nhưng mọi người đều biết đang nói đến chuyện của Kiều Nam.

Thầy Trần đã tỏ thái độ, cả lớp thật sự đã xóa bỏ hoài nghi đối với Kiều Nam.

Ở trường, trộm đề thi là một chuyện rất nghiêm trọng, chuyện của Kiều Nam bị lan truyền một ngày, nhà trường không có chút phản ứng nào, ngược lại lại yên bình trôi qua một tuần.

Chỉ trong năm ngày rưỡi ngắn ngửi, tin đồn không tốt về Kiều Nam trong trường đã ít đi rất nhiều.

Ở trường đã yên ổn, nhưng nhà họ Kiều thì không yên bình.

Cũng không biết tại sao tin đồn này lại bị truyền đến tai Kiều Tử Khâm, Kiều Tử Khâm về nhà muộn hơn Kiều Nam, cô ta vừa bỏ cặp xuống liền vô cùng đau lòng chỉ vào Kiều Nam mắng mỏ một tràng: “Nam Nam, cho dù em không muốn đi học như thế nào, cũng không thể làm loại chuyện này. Em nói với cha với mẹ một cách đàng hoàng, họ có thể không đồng ý sao? Cha mẹ mong đợi chúng ta có tiền đồ lớn, nhưng chúng ta làm người phải đến nơi đến chốn, quang minh chính đại. Thành tích em dùng mánh khóe có được như vậy chỉ là nhất thời, có thể là cả đời sao? Giờ em làm như vậy, miễn cưỡng còn được, nhưng khi em thi đại học thì sao? Em nghĩ rằng đợi đến lúc thi đại học, thủ đoạn mờ ám này của em cũng có thể sao?!”

Bị Kiều Tử Khâm dạy dỗ, Kiều Nam lặng lẽ lùi lại một bước, khuôn mặt lạnh lùng, đưa tay lau mặt mình một cái một cách chán ghét.

Cô bị Kiều Tử Khâm phun một đống nước bọt vào mặt!

Có bẩn hay không?!

“Tử Khâm, có chuyện gì vậy?” Thấy con gái lớn nổi nóng, Đinh Giai Di vội vàng hỏi.

“Cha mẹ, hai người không biết chuyện mà Nam Nam đã làm, làm bẽ mặt nhà họ Kiều chúng ta. Mặc dù thành tích của con không quá xuất sắc, nhưng cũng không quá tệ. Con nghĩ rằng làm người thật thà, có bao nhiêu năng lực thì thể hiện bấy nhiêu là được, làm người, phải thật thà! Nhưng Nam Nam thì sao? Vì để thi được thành tích tốt, nó lại giao du với mấy người không đàng hoàng ngoài xã hội, bảo bọn chúng trộm đề thi cho nó. Con nghĩ cũng cảm thấy chạnh lòng!”

Vừa nghĩ đến việc những năm qua Kiều Nam đều là dựa vào thủ đoạn này nên mới lần nào cũng thi tốt hơn mình, Kiều Tử Khâm càng giận hơn.

Cô ta còn thực sự nghĩ rằng Kiều Nam thông minh hơn cô ta, hóa ra là giở thủ đoạn.

“Nam Nam em tự nói đi, vì chuyện của em, cha đã cãi nhau với mẹ bao nhiêu lần rồi. Em rất ít khi nổi nóng với mẹ, nhưng vì em, mấy tháng nay đã nổi nóng với mẹ mấy lần rồi. Em là do cha mẹ sinh ra, cha mẹ nuôi lớn, rốt cuộc em còn có lương tâm không.”

“Cái gì, còn có thể có chuyện như vậy?” Đinh Giai Di lâp tức tin lời của con gái lớn: “Mày là đồ súc sinh!”

Nói rồi, Định Giai Di giơ tay lên tát vào mặt Kiều Nam.

Kiều Nam cúi đầu, nhanh nhẹn chạy về phía Kiều Đống Lương như một chú khỉ, trốn sau lưng Kiều Đống Lương, “Hai người hay thật đấy, một người là mẹ ruột, một người là chị gái ruột, người khác nói cái gì liền tin cái đó, cũng không cần hỏi con một câu, để con giải thích? Cha, con và họ thực sự là ruột thịt sao?”