Vì chuyện năm ngàn tệ, đến bây giờ mỗi khi nghe đến sổ tiết kiệm, Đinh Giai Di liền biến sức, ban đêm còn mơ thấy ác mộng, sợ Kiều Đống Lương sẽ phát hiện ra chuyện này.
Trừ khi Kiều Nam bỏ học đi làm để bù vào khoản thiếu hụt này, nếu không chỉ dựa vào một mình bà, e rằng không thể nào bù đắp đủ.
“Tất cả các người đều hung dữ hơn tôi, đều tài giỏi hơn tôi, đều là tổ tông của tôi!” Mặc dù vô cùng tức giận nhưng Đinh Giai Di không thể làm gì, chỉ đành bất lực vỗ đùi, cực kỳ tủi thân, còn lau lau nước mắt.
Nhưng sau khi Đinh Giai Di bình tĩnh lại, người phải thu dọn cả bàn đồ ăn này vẫn là bà.
Từ trước đây nay, người nấu cơm luôn là bà, sau khi ăn xong sẽ do Kiều Nam rửa chén bát.
Nhưng từ khi Kiều Nam bị sốt vào cuối kỳ nghỉ hè, cô không bao giờ chủ động nhận việc vào người nữa.
Trong lúc rửa chén, Đinh Giai Di thở dài một hơi, cuộc sống trước kia thật sự quá tốt, mọi chuyện trong nhà đều do một mình bà quyết định, Kiều Nam cũng xem như nghe lời, đảm đương một nửa việc nhà.
Khi bà và ông Kiều cãi nhau, cho dù là chuyện gì, Kiều Nam cũng nói là lỗi của cô.
Đúng là kỳ lạ, chẳng phải chỉ là phát sốt thôi sao, nhưng Kiều Nam lại thay đổi hoàn toàn.
Nếu không phải đây là con gái mà bà mang nặng đẻ đau, Đinh Giai Di chắc chắn sẽ nghi ngờ Kiều Nam có phải bị người khác đánh tráo không, đây là giả mạo.
Sau khi trở về phòng làm bài tập, Kiều Nam không quan tâm chuyện trong nhà nữa và cô cũng quên mất chuyện tốt mà cô đã làm chiều nay.
Cô quên mất nhưng không có nghĩa người khác cũng quên.
Ngày hôm sau, Kiều Nam vẫn lặng lẽ đến trường như mọi ngày, nhưng cô vừa đến trường liền phát hiện có rất nhiều bạn học dường như không hề quen biết đều nhìn cô bằng ánh mắt lạ thường.
Kiều Nam cau mày, không thèm để tâm.
Sau khi đến lớp học, Kiều Nam nhìn chiếc ghế bên cạnh mình, quả nhiên vẫn còn trống, cô cũng không nghĩ nhiều, đặt cặp sách xuống và bắt đầu tự học.
Lúc này, Triệu Vũ ngồi bên cạnh nhìn thấy cô liền khinh thường hừ một tiếng: “Giả vờ cái gì chứ, còn ai không biết chuyện nữa, không biết xấu hổ.”
Nghe vậy, Kiều Nam lập tức cau mày, vẻ mặt dữ tợn như hổ liếc Triệu Vũ một cái,cô tự nhủ với bản thân, đât chỉ là một đứa trẻ trâu đang bước vào độ tuổi dậy thì nên tâm lý phản nghịch, vì vậy cô không thèm so đo với Triệu Vũ.
Khai giảng đã hơn nửa tháng, Kiều Nam đương nhiên cũng biết một chút lý do tại sao Triệu Vũ không hề vừa mắt mình, luôn miệng nói những lời chua ngoa.
Không vì lý do gì khác, Triệu Vũ là đại diện môn ngữ văn của lớp.
Lúc trước, điểm số môn ngữ văn của Triệu Vũ không được xem là tốt nhất trong khối, nhưng khả năng viết văn thì chắc chắn đúng.
Nhưng kỳ kiểm tra chất lượng đầu vào sau khai giảng đã phá vỡ quy luật này, nên Triệu Vũ bắt đầu không vừa mắt Kiều Nam.
Gần đây, Triệu Vũ học và tham khảo rất nhiều tài liệu, bài văn mẫu, thề nhất định sẽ vượt qua Kiều Nam trong bài kiểm tra ngữ văn tiếp theo.
Kiều Nam không lên tiếng, Triệu Vũ nghĩ rằng Kiều Nam thật sự đã làm ra chuyện gì đó trái với lương tâm cho nên chột dạ, càng đắc ý hơn: “Có một vài người còn đến trường học làm gì, thật sự cho rằng chúng ta không biết những chuyện đáng xấu hổ mà cậu ta đã làm sao. Cậu ta không biết xấu hổ khi làm điều đó, chúng ta cũng cảm thấy ngượng ngùng khi nhắc đến. Loại người này cũng xứng ngồi trong một lớp học với chúng ta, làm bạn học với chúng ta sao.”
Giọng nói của Triệu Vũ không lớn cũng không nhỏ, đủ để khiến tất cả học sinh trong lớp nghe thấy.
Mọi người liền nghĩ đến tin tức vừa nhận được vào sáng nay, lập tức im lặng, nhìn Kiều Nam bằng ánh mắt khó chịu.
“Từ đầu tớ đã thấy kỳ lạ rồi, lớp 9 vẫn có thể thi được điểm tuyệt đối, hóa ra đã sớm sai người trộm bài thi tiếng Anh và học thuộc đáp án. Nếu làm vậy, có bạn nào trong lớp chúng ta không thể thi được điểm tuyệt đối chứ?”
“Bốp” một tiếng, Kiều Nam đập mạnh cuốn sách xuống bàn.
Ngay cả mẹ cô và Kiều Tử Câm, cô còn không muốn nhẫn nhịn, dựa vào cái gì mà phải nhẫn nhịn một người ngoài chứ.