Kiều Nam vui vẻ, chẳng phải Kiều Tử Câm chỉ là ủy viên văn nghệ thôi sao, mà CMN, chị ta lại vui đến mức muốn bay lên trời.
Kiều Nam nghi ngờ, sở dĩ Kiều Tử Câm có thể đảm nhận chức ủy viên văn nghệ đều do mẹ cô bỏ tiền ra “mua” được.
Ở trường trung học phổ thông còn ai quan tâm đến ban văn nghệ nữa? Ở trường, các hoạt động có thể bỏ được liền bỏ, ban văn nghệ chính là nhóm tốn công vô ích nhất ở trường, trừ phi sau này Kiều Tử Câm muốn đi theo con đường nghệ thuật.
Nếu không, khi trường học thật sự tổ chức hoạt động gì đó, ủy viên văn nghệ là người vất vả nhất, lúc đó thực sự vẫn học được hay sao?
Thành tích của Kiều Tử Câm không tốt, nhưng mẹ cô sẽ không nghĩ chuyện để chị ta quản lý ban văn nghệ là coi trọng hay là châm chọc.
“Nam Nam, con đảm nhận chức vụ gì?” Kiều Đống Lương mỉm cười, có thể làm ban cán sự là chuyện tốt.
“Lớp phó ạ, cha, năm nào con cũng là lớp phó, học kỳ nào cũng nhận được bằng khen học sinh ba tốt và cán sự xuất sắc ạ.”
“Lớp phó?” Kiều Đống Lương kinh ngạc, con gái nhỏ là lớp phó lâu như vậy rồi mà ông không hề hay biết: “Vậy giấy khen đâu, hình như cha chưa từng thấy nó ở nhà.”
Học sinh ba tốt, cán sự xuất sắc, đây đều là bằng khen vinh dự!
Phải biết, năm nào nhìn con nhà người ta được nhận bằng khen, còn con gái nhà mình lại không có, Kiều Đống Lương chỉ có thể tự an ủi bản thân, không sao cả, con gái lớn nắm quyền và hiểu chuyện, con gái nhỏ lại học rất giỏi, đây mới là điều thực tế nhất.
Nhưng mãi đến ngày hôm nay, Kiều Đống Lương mới biết hóa ra con gái của mình cũng được nhận giấy khen, mà còn là giấy khen tốt nhất, học sinh ba tốt, đây là loại giấy khen không phải ai cũng có thể được nhận.
“Nhưng chỉ là lớp phó thôi, không phải lớp trường, có gì lạ lùng đâu chứ.” Đinh Giai Di khó chịu.
“Khi Tử Câm đảm nhận chức ủy viên văn nghệ, không phải bà rất vui sao. Chẳng lẽ lớp phó lại kém hơn ủy viên văn nghệ?” Kiều Đống Lương cạn lời, rốt cuộc logic của bà Đinh là gì.
Nếu cứ như thế này, cho dù bàn chân con gái lớn bốc mùi thì bà Đinh cũng cảm thấy thơm.
“Nam Nam, đã qua bốn năm học rồi, mỗi năm có hai học kỳ, vậy con có ít nhất tám giấy khen mà, mau lấy ra cho ba xem đi!”
Con gái nhà ông cũng có giấy khen giống bao người!
Sau này đồng nghiệp ở chỗ làm có hỏi, cuối cùng ông cũng có thể không cần lấy thành tích học tập của con gái nhỏ để cho qua chuyện này nữa.
“Không phải chỉ là tờ giấy nát thôi sao, có cái gì để xem chứ. Đã giờ này rồi còn không chịu qua ăn cơm.” Đinh Giai Di cắt ngang lời nói của Kiều Đống Lương, sau đó vội vàng bưng thức ăn lên.
Vốn dĩ những lúc Kiều Tử Câm không có ở nhà, Đinh Giai Di sẽ không bao giờ mua thịt, dù sao trong nhà cũng không có nhiều tiền.
Nhưng đây là Kiều Đống Lương mua, Đinh Giai Di không còn cách nào, vì vậy hôm nay bữa cơm có món thịt.
Vì muốn chặn miệng Kiều Nam, vừa ngồi xuống bàn, Đinh Giai Di liền gắp một đũa đầy thịt cho Kiều Nam: “Mau ăn cơm đi, sau đó về phòng ôn bài, đừng để uổng phí số tiền mà cha con cho con đi học.”
Đáy mắt Kiều Nam hiện lên sự trào phúng, nhưng cô không cãi lại mẹ mình, chỉ ăn thịt trong chén mình.
“Điều này có nghĩa là gì?” Kiều Đống Lương đang vui vẻ bỗng cau mày: “Bà Đinh, giấy khen của Nam Nam đâu, bà đem đi đâu rồi?”
Đinh Giai Di đập đôi đũa xuống bàn “bốp” một tiếng: “Không phải chỉ là tờ giấy thôi sao, làm sao tôi biết được nó ở đâu chứ, cũng không phải đồ của tôi. Đó là giấy, không phải vàng, bị rách hay mất không phải là chuyện bình thường sao?”
“Rách hay mất?” Sắc mặt Kiều Đống Lương thay đổi: “Cho dù là giấy thì cũng không thể bị rách cả hai năm. Bà nói thật đi, rốt cuộc giấy khen của Nam Nam đang ở đâu?”
Rõ ràng Nam Nam được nhận nhiều giấy khen như vậy nhưng ông chưa từng nhìn thấy một lần, chứ đừng nói nghe họ nhắc tới, quả nhiên do vợ ông giở trò quỷ.